Ngược lại, việc bọn họ muốn duy trì khoảng cách với Diệp Thù Yến, cô cũng sẽ không nói gì. Đường Bôn đáp: “Oh, cái này thì có gì khó chứ, chưa kể còn có chị cả, chị ấy quen biết nhiều như vậy, mà người thuê cao ốc của chúng ta cũng có mấy người là ông chủ lớn, lấy được thiệp mời cũng dễ mà.”
Cũng đúng, những công ty có thể thuê được cao ốc Huy Hoàng ở giới cbd của Yên Thành cũng không ít.
“Bên Diệp tổng bận như vậy, chúng em có thể đến chơi với chị một lát không?”
Đường Bôn lại nhỏ tiếng nói: “Vả lại em nghe nói người nhà họ Đường cũng đến, tránh để bọn họ ức h.i.ế.p chị.”
Trong khi nói chuyện, Đường Bôn đã dẫn cô đến bên cạnh người của nhà họ Đường, còn chưa đợi Đường Noãn chào hỏi Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa, Đường Bôn đã đắc ý giới thiệu cô với một cô gái bên cạnh: “Đây chính là chị Noãn của tôi, được gặp trực tiếp rồi đấy nhé? Siêu đỉnh luôn.”
Rồi cậu ấy nói với Đường Noãn: “Đây là bạn học của em - Mễ Thi Nhã.”
Người được gọi là Mễ Thi Nhã lập tức nhìn cô bằng ánh mắt tôn sùng: “Em chào chị Noãn, không ngờ lại là chị gái của Đường Bôn, cậu ta may mắn quá đấy.”
Bị nhìn như vậy, Đường Noãn có hơi ngượng ngùng, cô chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết cười rồi gật đầu. Sau đó cô phát hiện, đây mới chỉ là chút khởi động mà thôi.
“Noãn Noãn, mau qua đây.”
Thẩm Kim Hoa vẫy tay với cô, Đường Kim Hâm cũng cười lớn nhìn cô. Đợi sau khi cô đến gần thì bắt đầu giới thiệu với mọi người: “Nào, đây là Đường Noãn - con gái thứ ba nhà tôi.”
Mấy người xung quanh cũng trạc tuổi bọn họ, nhìn thái độ chắc cũng đã biết nhau từ trước, chắc cũng biết việc cô mới quay về, ngay sau đó liền có người khen: “Trông xinh lắm, vừa nhìn đã biết là người của nhà họ Đường các anh.”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-219.html.]
“Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp giống mẹ nó, thông minh giống tôi.”
Đường Kim Hâm gãi đầu, giọng điệu đắc ý vô cùng: “Nó học giỏi lắm.”
“Ông biết đại học Pennsylvania không, trường đại học thuộc top 5 thế giới ấy, năm nay nó vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, còn nhận được học bổng toàn phần nữa.”
Thẩm Kim Hoa bổ sung: “Người có thể được nhận học bổng toàn phần không nhiều, học phí và phí sinh hoạt đều là miễn phí cả đấy.”
Mọi người thán phục nhìn cô: “Ôi chao, quả thật tài giỏi, nhà hai ông bà cũng khéo sinh ghê.”
Đường Noãn lịch sự mỉm cười một cách ngượng ngùng, cô nhớ đến những năm trước đây khi đi chúc Tết cùng nhà họ Đường, có một số ông bố bà mẹ khen ngợi con cái mình, tại đó Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga cũng khen theo, nhưng sau khi trở về thì họ tỏ ra khinh thường. Những người này e rằng cũng giống như vậy.
Nhưng Thẩm Kim Hoa lại nói mãi không thôi, vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Không chỉ thế, đánh đàn, diễn thuyết… con bé đều được nhận giải thưởng cả, giấy khen, cúp,... xếp đầy cả tủ.”
Bà ấy vừa nói vừa móc điện thoại cho mọi người xem hình. Đường Noãn vội vàng ngăn cản. Ngày mà Đường Noãn bị bệnh, lúc mấy người Thẩm Kim Hoa đến nhà chăm sóc thì cô có cho bọn họ xem mấy cái ảnh hồi nhỏ và chiếc tủ treo đầy giấy khen.
Lúc đó, Thẩm Kim Hoa thích thú vô cùng, thậm chí kích động đến rơi nước mắt. Sau khi hỏi ý kiến của cô thì đã chụp mấy bức ảnh, nói rằng sẽ dán mấy tấm ảnh này lên tường nhà. Khi ấy, cô cảm thấy hơi khoa trương, bây giờ xem lại, bà ấy không những dán đầy lên tường mà còn cầm đi khoe khoang khắp nơi. Có thể người khác không hề muốn xem, nói không chừng lại giống như mấy người Đường Thắng An, bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng không ngờ lại có một dì nói: “Ơ kìa, con bé lại còn xấu hổ cơ à, không sao đâu, để bọn dì xem đi, dì còn chưa gặp qua đứa trẻ nào mà giỏi như vậy đấy.”
Giọng điệu không hề xu nịnh chút nào.
Đường Noãn ngây người, Thẩm Kim Hoa vui sướng mở mấy tấm ảnh ra, mấy người tụm lại.