Anh nhìn Đường Noãn đang cúi đầu trong gương mà cứ như ma nữ vậy, anh xoa xoa trán, hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục mở khoá, còn nữa, trang sức của phụ nữ sao mà phiền phức thế nhỉ. Còn có chiếc cổ tinh tế, bờ vai mượt mà này...
[Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc… Là chư pháp không tướng, không sinh không diệt, không cấu không sạch, không tăng không giảm.]
Diệp Thù Yến trừng mắt nhìn gáy Đường Noãn.
Nửa phút sau, anh cũng bình tĩnh tháo xong sợi dây chuyền.
Đường Noãn cảm thấy rất may, vì để chuẩn bị lễ mừng thọ cho bà cụ Diệp mà cô đã xem qua kinh văn mấy lần, chưa kể điều này thật sự giúp cô tĩnh tâm.
Nhịp tim điên cuồng đập loạn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cảm giác tồn tại mãnh liệt của người nào đó ở phía sau lưng đã biến mất, cô lại là Đường Noãn bình tĩnh không chút cảm xúc kia.
Đến khi tất cả trang sức đều được đeo lên xong, Đường Noãn nhìn người đẹp phản chiếu trong gương thì cảm thấy rất hài lòng. Kiểu tóc này, kẹp ngọc trai đen này phối hợp với chiếc váy đuôi cá này, thật sự quá hợp.
DTV
Không ngờ Diệp Thù Yến còn biết chọn đồ như vậy, nhưng cô vui mừng chưa được bao lâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông không chút biểu cảm cũng không hề biết giảm giá trong gương, bộ trang sức này đắt quá rồi!
Diệp Thù Yến nhìn cô khẽ hạ khóe môi xuống: …Bởi vì đứng sát quá, cô không dám nghĩ ngợi lung tung, nhưng Diệp Thù Yến biết rõ cô nhất định đang nghĩ đến việc huỷ hôn phải hoàn tiền. Không biết tại sao trong lồng n.g.ự.c dấy lên một cơn tức, thế là lúc Đường Noãn xoay lại, anh không những lùi lại mà còn áp sát lên một bước. Đường Noãn sợ tới mức ngửa ra sau, Diệp Thù Yến trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô, ngón tay vô thức vuốt ve nó một cái, trong tâm trí anh hiện lên mấy chữ “nhỏ gọn một vòng tay là có thể ôm hết”. Cổ họng anh lại ngứa ngáy, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn hai gò má dần ửng đỏ của Đường Noãn, tay kia thì đưa lên, năm ngón tay giống chiếc lược chải lên mái tóc như suối của cô, từ sau tai đến bên hông, khi nãy chính cô cũng làm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-217.html.]
Cảm giác ngứa ngáy giữa các ngón tay cứ vậy mà truyền đến tận đáy lòng, ánh nhìn của Diệp Thù Yến vô thức dừng ở đôi môi đỏ hồng vì kinh ngạc mà hé ra, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi từng quấy rối trong miệng anh. Một loạt khí tức nguy hiểm lan ra, thấy người đàn ông đang tiến sát mình, Đường Noãn bị doạ đến nín thở. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Đường Noãn giật mình, theo phản xạ chống vào n.g.ự.c người đàn ông: “Anh Thù Yến.”
Diệp Thù Yến cũng ổn định lại tinh thần, buông cô ra rồi lùi ra sau một bước.
Đường Noãn ho nhẹ một tiếng, nhận lấy điện thoại, giọng nói ôn nhu của Đường Nguyệt truyền đến: “Đường Noãn, tụi chị đang ở khu đông, em có muốn qua đây không?”
Đường Noãn ngây ra một lát: “Mọi người đến thật rồi ư?”
Diệp Thù Yến nhìn sang. Đường Noãn bắt gặp ánh mắt của anh thì cứ như bị bỏng vậy, lập tức quay đi chỗ khác, rồi trả lời điện thoại: “Được, em sẽ nhanh chóng qua đó tìm mọi người.”
Cô tắt máy rồi nói với Diệp Thù Yến: “Người của nhà họ Đường đến rồi, tôi qua đó xem thử.”
Diệp Thù Yến đáp: “Có cần tôi qua đó với em không?”
Đường Noãn vội xua tay: “Tự tôi đi là được rồi.”
Diệp Thù Yến gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi lên phòng nghỉ trên lầu hai, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Thái độ của anh cũng không khác mấy so với ngày thường, nhịp tim đập loạn của Đường Noãn cũng dần bình tĩnh trở lại, có lẽ anh chỉ cho rằng cô là vợ chưa cưới của mình nên xem ra chuyện này cũng là bình thường mà thôi. Đường Noãn hít sâu một hơi rồi thả lỏng tâm trạng, cô chào tạm biệt anh một cách tự nhiên, sau đó xách túi xách của mình rời khỏi căn phòng VIP.