Diệp Thù Yến nói: "Đường Noãn bị bệnh, đang ngủ.”
"Cái gì?”
Ngữ khí của Đường Nguyệt lập tức vội vàng lên: "Sao lại bị bệnh? Đang ở bệnh viện nào?”
Cô ấy vừa nói xong, nhất thời Diệp Thù Yến nghe thấy bên kia vang lên một hồi hô to gọi nhỏ, vội vàng tiến đến bên cạnh điện thoại hỏi.
Diệp Thù Yến nói: "Bị sốt, đã tiêm thuốc rồi, đang ở nhà.”
Giọng nói của Đường Nguyệt chậm lại: "Anh là Diệp Thù Yến sao? Tôi là chị cả của con bé, có thể phiền anh giúp chúng tôi mở cửa nhà con bé một chút không, chúng tôi qua xem con bé.”
Diệp Thù Yến nhìn Đường Noãn mơ mơ màng màng mở mắt, cúi người hỏi: "Chị cả em muốn đến thăm em, có được không?”
Đường Noãn nghe vậy thì ủy khuất bĩu môi.
【Không cần chị ấy đến đâu.】
Nhưng lại lập tức buột miệng nói: "Muốn đến. "
Diệp Thù Yến xoa xoa đầu cô, nói vào điện thoại: "Có thể.”
Đầu dây bên kia nhất thời hoan hô một trận, Diệp Thù Yến thầm nghĩ, thật sự là một nhà náo nhiệt mà. Người nhà họ Đường đến rất nhanh, nhưng khi thang máy vừa mở năm người đã đi ra, Diệp Thù Yến vẫn sửng sốt một chút. Anh đương nhiên cũng hiểu chút tình huống nhà họ Đường bên này, hai vợ chồng và bốn đứa con, chị cả Đường Nguyệt, theo nghĩa nào đó bọn họ đã từng tiếp xúc rồi, ách, nghiêm túc mà nói, bọn họ đã từng giao thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-201.html.]
Anh hai Đường Phi, hình như không có công việc đứng đắn gì, thích ở nhà, chị ba chính là Đường Noãn, em tư là Đường Bôn, học ở một trường trung học trọng điểm của thành phố. Anh cho rằng nhiều nhất là Đường Kim Hâm và Trầm Kim Hoa tới đây, không nghĩ tới vậy mà một hơi đến hết toàn bộ. Đường Kim Hâm nhìn thấy anh thì vội vàng nói cảm ơn: "Đa tạ cậu đã chăm sóc cho Noãn Noãn nhà chúng tôi.”
Diệp Thù Yến nói: "Nên vậy, cháu là hôn phu của Đường Noãn.”
Thẩm Kim Hoa lập tức túm Lấy Đường Kim Hâm đi vào trong: "Noãn Noãn ở đâu rồi, chúng ta mau đi xem con bé trước. "Người phía sau ầm ĩ đi theo vào trong, Đường Phi và Đường Bôn lúc đi ngang qua Diệp Thù Yến chỉ cười một tiếng hoặc là gật gật đầu coi như là chào hỏi. 【A, đây chính là vị hôn phu vô dụng của chị Noãn.】
DTV
【Không biết Noãn Noãn có suy nghĩ gì, gia đình này không môn đăng hộ đối, gả qua dễ bị thiệt thòi, còn không bằng từ hôn rồi tìm một người biết lạnh biết nóng.】
【Bề ngoài cũng được, đáng tiếc người không được.】Diệp Thù Yến: . . . Tới bây giờ anh cũng chưa từng bị người ta ghét bỏ như vậy.”
Xin chào.”
Đường Nguyệt đứng ở trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc cho con bé, còn lại cứ giao cho chúng tôi.”
【Giao cho chúng tôi anh có thể đi, sau này cũng không cần anh nữa.】Diệp Thù Yến cảm thấy, vừa rồi anh nên trực tiếp tắt điện thoại. Trước mặt người Đường gia, anh lại gọi điện thoại cho Chu Ba: "Anh Chu, Noãn Noãn bị bệnh rồi, mau để chuyên gia dinh dưỡng tới đây đi, không thể ăn bừa bãi được.”
Người nhà họ Đường trợn mắt mà nhìn.
Trợ lý Văn lại ho nhẹ, nhắc nhở Diệp Thù Yến thất thần. Diệp tổng đây là làm sao vậy, trợ lý Văn đi theo anh lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thù Yến thất thần khi làm việc. Cuộc họp cuối cùng kết thúc vào lúc 5 giờ chiều, Diệp Thù Yến hỏi trợ lý Văn: "Còn có sắp xếp nào khác không?”
“Phương án điều chỉnh tài sản chuyển đổi tổng thể của tập đoàn cần ngài xác nhận, mảng quản lý khách sạn cao cấp cần sự phối hợp của hệ thống Noãn Dương. Hy vọng có thể tổ chức một cuộc thảo luận. Đề án dự thảo ban đầu của thành phố văn hóa chủ đề đã được đệ trình, xin hãy xem qua.”
"Biết rồi.”
Diệp Thù Yến cất máy tính đi: "Giả hết việc qua mail cho tôi, trước đêm nay tôi sẽ trả lời, bây giờ tôi trở về trước, nếu có gì thì cứ liên lạc với tôi qua điện thoại.”