Đường Tĩnh đã hiễu được ý tứ của cô, cô là công cụ tranh đoạt gia sản mà Lâm Nguyệt Nga sinh ra. Quả nhiên nghe Đường Noãn nói: "Nếu sinh ra là con trai, đương nhiên chính là người kế thừa gia nghiệp của ông ra, nếu là con gái, thì đón Đường Dị về.”
"Sau đó sinh ra là con gái, Đường Thắng Arn không sao cả, dù sao ông ta cũng có Đường Dị, mà Lâm Nguyệt Nga liều mạng thân thể bị hao tổn, chịu khổ sinh ra một đứa nhỏ lại hoàn toàn vô dụng. Còn về Đường Sương.’’
Đường Noãn cười lạnh một tiếng: "Cô ấy là người m.á.u lạnh nhất trong nhà, cho dù là Đường Dị hay là cô, đều là chướng ngại vật cô ta trở thành người thừa kế, cho nên khi cô còn ở trong bụng Lâm Nguyệt Nga cô ta hận không thể khiến cô biến mất.”
"Còn có Đường Dị, chính là trở ngại cô không thể kịp thời trở lại nhà họ Đường, bây giờ anh ta cần dùng cô, lúc không dùng được, hận ý của anh ta đối với cô thậm chí còn đáng sợ hơn Đường Sương.”
Đường Noãn nhìn cô ta: "Đường Tinh, ở trong nhà kia, đừng nên giữ lại, rảnh rỗi cô có thể đi thăm bà nội, ở nhà họ Đường, nếu như vậy hông tranh, thì chính là kết quả như cô.”
Lúc vô dụng ném ở trong viện dưỡng lão tự sinh tự diệt, lúc hữu dụng xách ra dùng một chút.
Đường Tinh khiếp sợ mở to hai mắt, cho nên, cô chính là lớn lên trong sự căm ghét của ông Đường không để ý đến, bà Đường phẫn hận, hận thù của Đường Sương và Đường Dị.
Đường Tinh không cách nào tưởng tượng được những ngày tháng như vậy, bỗng nhiên bật khóc: "Rất xin lỗi.”
Thật ra cô ta đã đánh cắp cuộc sống của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-198.html.]
Đường Noãn không nói gì, đứng lên, nói với Đường Nguyệt: "Em nhớ tới hôm nay còn có chút việc, về trước đi, ngày khác lại ăn cơm vậy.”
Chuyện này tất cả mọi người đều không sai, Đường Tinh vô tội, người một nhà Đường Kim Hâm không biết chuyện, mà hào môn ích kỷ lạnh lùng nhà họ Đường cũng cho rằng cô là con gái ruột của bọn họ, vậy cô nên trách ai đây"Noãn Noãn.”
Đường Nguyệt đuổi theo, ôm lấy cô, đau lòng nói: "Noãn Noãn, đừng khổ sở, chị hai sẽ giúp em đòi lại công bằng, chắc chắn.”
Đường Noãn cố gắng căng biểu cảm, Đường Nguyệt sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Chị đưa em về trước, hôm khác chúng ta lại ăn, không vội.”
"Được.”
Đường Noãn không khỏi nắm chặt làn váy của mình. Lúc Diệp Thù Yến về đến nhà đã là 9 giờ tối, anh đứng ở cửa một hồi, lại đến thư phòng xem văn kiện một lúc, luôn cảm thấy có chút không đúng lắm. Quá yên tĩnh.
Đứng dậy đi dạo xung quanh một vòng, vẫn không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. Không phải đi ăn cơm trưa sao? Chẳng lẽ tối nay cũng không trở về? Cũng có thể, ba mẹ ruột nhận nhau hẳn là sẽ không đơn giản như làm khách. Không biết có khóc hay không, anh phát hiện, cô ở phương diện này hình như rất dễ cảm động. Máy tính vang lên một tiếng, lại có tin nhắn mới, Diệp Thù Yến khôi phục lại tinh thần, ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, không khỏi xoa xoa thái dương. Hiếm khi anh được yên tĩnh, nhưng mà lại cảm thấy không quen.
Đến trước khi đi ngủ cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ dưới lầu truyền lên. Diệp Thù Yến nghĩ Đường Noãn hẳn là sẽ không trở về, kết quả nửa đêm lại bị đánh thức dậy đi. 【Thủy, Hải tốt.】
DTV
【Không được, mình phải uống thuốc.】Âm thanh rất yếu.
Diệp Thù Yến mở mắt ra, ngưng thần lắng nghe, rồi lại không có động tĩnh, anh cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Đường Noãn, vẫn không có ai nghe máy. Suy nghĩ một chút, đứng dậy vội vàng mặc quần áo xuống lầu dưới, thuận tiện xin Chu Ba mật mã lầu dưới. Ấn chuông cửa một tiếng trước, không có ai trả lời, Diệp Thù Yến mở cửa đi thẳng vào phòng ngủ. Sau đó nhìn thấy tình hình khiến n.g.ự.c anh cứng đờ. Đường Noãn đang ngã xuống bên giường, còn đang gian nan với điện thoại di động cách đó không xa.