Diệp Thù Yến nhìn cô, thản nhiên nói: "Em cảm thấy vì sao.”
mấy thứ này ngoại trừ anh ra, ai sẽ biết rõ tư liệu trường trung học Thánh Đức mấy năm trước này, thật sự cho rằng sẽ có người trùng hợp đi lên giúp đỡ cô như vậy. Thấy Đường Noãn suy nghĩ một chút, vươn ngón tay cái về phía anh: "Anh quá lợi hại, lướt qua Weibo vài lần là nhớ kỹ rồi.”
Diệp Thù Yến: (!!!)
Nhìn vẻ mặt muốn lật bàn của anh, Đường Noãn đứng lên nói: "Tôi, tôi đi toilet.”
Oa, gân xanh trên trán cũng đang nhảy lên.
Ra khỏi toilet, Đường Noãn muốn đến nơi khác lắc lư, không đến văn phòng nhận phong sương âm tình bất định của Diệp Thù Yến, trên điện thoại di động nhảy ra hộp thoại của Đường Nguyệt: 【Buổi trưa ba mẹ ăn cơm rất vui, muốn tổ chức tiệc mừng trong nhà.】
Sau đó lại gửi một tin nhắn: 【Nếu không tiện, lát nữa bảo Tiểu Bôn đưa qua cho em.】
Đường Noãn nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, một lúc lâu sau vẫn đánh ra mấy chữ:【Địa chỉ ở đâu.】
Điện thoại của Đường Nguyệt lập tức gọi tới: "Em ở chỗ nào, trở về tiểu khu hay là ở Diệp thị, đúng lúc chị vừa tan tầm, thuận đường đi qua đón em đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-195.html.]
Nếu đã quyết định bước một bước này, Đường Noãn cũng không để cho mình do dự nữa: "Được, em vẫn còn ở tòa nhà Diệp thị.”
Đường Nguyệt cười nói: "Được, khoảng nửa giờ nữa chị sẽ đến.”
Cúp điện thoại, Đường Noãn hít sâu một hơi, lần nữa trở về toilet nghiêm túc sửa sang lại một lần, sau đó đi đến văn phòng vẫn tản ra khí lạnh như trước tạm biệt Diệp Thù Yến: "Cái kia, tôi có việc đi trước, hôm nay cám ơn anh, chuyện hợp đồng hệ thống Noãn Dương, anh chuẩn bị xong chúng ta có thể đàm phán bất cứ lúc nào.”
“Ừm.”
Diệp Thù Yến đứng dậy tự mình đưa cô đến thang máy: "Có việc cần có thể liên lạc với tôi.”
DTV
Không hề giống ngữ khí làm việc lúc bình thường, không hiểu sao Đường Noãn nhận ra một chút dịu dàng.
Diệp Thù Yến dịu dàng cũng sửng sốt một chút, cho đến khi Đường Noãn lên thang máy, Diệp Thù Yến mới nghĩ, đây là quan tâm bình thường đối với vị hôn thê mà thôi. Sau đó liền nghe thấy âm thanh hùng hồn của người nào đó truyền đến: 【Ừm, nhất định là ảo giác, tư bản nào có lòng chứ.】Diệp Thù Yến: . . . Được thôi, lần sau cho cô thấy một tư bản vô tâm!
Đường Noãn còn không biết cô khiến Diệp Thù Yến tức giận đến nghiến răng, sau khi cô xuống lầu trực tiếp đến trung tâm mua sắm bên cạnh định mua chút quà, cũng không tiện đi tay không. Bởi vì lo lắng để Đường Nguyệt chờ, Đường Noãn đi rất nhanh, nhưng mà lúc xách đồ ra, trong lòng vẫn không tránh khỏi thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô có loại cảm xúc lo sợ tình thân gia đình này. Đang cổ vũ cho mình, cô đã nhìn thấy hai người Đường Nguyệt và Đường Tinh đang ở bãi đỗ xe trước cửa tòa nhà Diệp thị. Đường Nguyệt mặc một thân váy rất thục nữ, mặt mày mặc dù rất giống Đường Noãn, nhưng khí chất của cô ấy nhẹ nhàng, nhìn qua dịu dàng rất dễ nói chuyện. Nhưng chỉ cần vài lần tiếp xúc có hạn của Đường Noãn, cô biết Đường Nguyệt thật ra là tâm phúc của người nhà họ Đường, ngay cả Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa cũng có rất nhiều chuyện đều nghe cô ấy, Đường Phi và Đường Bôn thì càng đừng nói, rất tôn kính với cô ấy, gặp phải chuyện lớn cơ bản đều là tìm cô ấy trước.
Cho nên, Đường Tinh cũng là như vậy đi. Cô nhìn thấy Đường Nguyệt nhét một tấm thẻ vào túi đối phương, nhưng Đường Tinh cứ từ chối. Đường Noãn không biết tại sao lại nghĩ đến mình hai tuần trước. Đường Nguyệt cũng làm động tác giống với cô, cũng là biểu cảm dịu dàng, cũng cường thế nhét cho cô một tấm thẻ. Thẻ cuối cùng đã được đặt trong két sắt, cô cũng không có ý định sử dụng nó. Bởi vì cô rất hiểu, người khác cho, tùy thời đều có thể thu hồi lại.