Đoạn ghi âm vừa phát ra, mọi người đang hoạt động trong nhóm tiền im lặng lại, Đường Noãn đoán bọn họ hẳn là đang tải về nghe. Giang Miểu gần như sụp đổ: "Cô, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy!” Nói xong vậy mà nhào về phía cô.
Diệp Thù Yến đứng ở một bên nghiêng một bước chắn trước mặt Đường Noãn, dễ dàng ngăn cản đối phương, thản nhiên nhìn về phía Giang Trạm.
Lần này Giang Trạm phản ứng nhanh, trực tiếp kéo Giang Miểu trở về, cũng không kéo dài chút nào.
Đường Noãn nhìn bóng lưng trước mắt đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi hơi nghiên đầu trả lời Giang Miểu: "Bởi vì cô đối với tôi còn ác liệt hơn thế. Cho nên, đừng hỏi những câu hỏi ngây thơ như vậy.”
Cô nhìn ánh mắt nặng nề của Giang Trạm, không chút sợ hãi trốn sau lưng Diệp Thù Yến: "Tôi cảm thấy thay vì tìm vấn đề từ trên người tôi, không bằng nhanh tìm cách đi.”
Cô lắc lư điện thoại di động: "Tôi sẽ không gửi, nhưng không đảm bảo rằng những người khác sẽ không gửi đâu.”
Cuối cùng Giang Trạm mang theo Giang Miểu vội vàng rời đi, Diệp Chính Hồng trước khi đi còn tức giận đến mức chỉ tay Diệp Thù Yến hai cái, nhưng cũng nói không nên lời nào. Đường Noãn phiên dịch cho Diệp Thù Yến: "Ông ấy đang tức giận vô ích.”
Diệp Thù Yến vốn không có biểu cảm gì đáy mắt nhất thời có một tia ý cười, anh cười, không khí lập tức liền thoải mái xuống.
Đường Noãn cũng cảm thấy vui vẻ, sau đó nói: "Thật ra cô ta không thể khiến tôi bị thương. Tôi vẫn còn một chút Taekwondo.”
Diệp Thù Yến không nói gì: "Em để tôi đứng bên cạnh xem em đánh nhau?”
Đường Noãn tưởng tượng tình cảnh kia một chút, không khỏi phì cười. Diệp Thù Yến không biết nghĩ tới cái gì, nói một câu: "Không tồi, rất tuyệt.”
Câu nói không đầu không đuôi này, Đường Noãn có chút mờ mịt: "Cái gì?”
Diệp Thù Yến nói:
"Taekwondo rất tuyệt, bài phát biểu hôm nay cũng thật tuyệt.”
Đường Noãn vui vẻ nói:
"Cảm ơn đã khen ngợi, định giá cho tôi cao một chút tôi sẽ càng vui vẻ hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-192.html.]
Nói tới đây, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thù Yến hỏi:"Anh lợi dụng tôi.”
Diệp Thù Yến cũng không định cõng cái nồi này, anh ra hiệu điện thoại di động của cô: "Yêu cầu của em có điểm nào tôi không làm được.”
Lại hỏi ngược lại: "Vừa mới phát bản ghi âm ra, đã định trở mặt không nhận người.”
Cú đảo lộn này khiến Đường Noãn nghẹn lại, cô nói: "Diệp Thù Thần kia, việc làm ăn của nhà họ Giang.”
Nói đến đây, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một tia suy nghĩ, lại không bắt được. Ngược lại khiến cho Diệp Thù Yến lại bắt được nhược điểm, anh rũ mắt nhìn cô: "Vợ chồng đồng lòng, tôi cùng lắm chỉ là thuận nước đẩy thuyền, vì chúng ta tranh thủ càng nhiều lợi ích lớn hơn, em lại tính toán với tôi rõ ràng như vậy.”
Anh nói đến nơi này, mắt phượng híp lại, nhìn Đường Noãn có chút chột dạ.
Lại nghe anh tiếp tục nói: "Cho dù là HR, cũng phải tạo ra chút giá trị cho sếp chứ.”
Đường Noãn: . . . Có thôi đi không! Cũng chỉ là một câu nói, có bản lĩnh anh thật sự trả tương cho tôi đi. Sau đó chỉ thấy Diệp Thù Yến chậm rãi từ trong túi lấy ra một tấm thẻ nhét vào trong tay cô.
Đường Noãn: . . .
Cái gì vậy?
DTV
Diệp Thù Yến lần nữa trở lại trước bàn làm việc, thờ ơ nói: "Thẻ lương.”
Mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng thật sự nghe người này nói như vậy, Đường Noãn vẫn không nhịn được vung nắm đ.ấ.m về phía bóng lưng của anh.
Tâm tình của Diệp Thù Yến hình như không tệ, sau khi ngồi xuống ấn bộ đàm: "Mang chút điểm tâm, trái cây vào.”
Đường Noãn kinh ngạc nhìn anh, sau bộ đồ ngủ mỏng manh, cô hình như lại phát hiện ra thứ gì đó của bá tổng.
Vậy mà vừa ăn vặt vừa làm việc, Đường Noãn tưởng tượng Diệp Thù Yến ngồi nghiêm chỉnh, mặt lạnh vừa ăn hoa quả vừa phê duyệt văn bản.
Diệp Thù Yến xoa trên trán, chỉ vào sô pha trong khu tiếp khách nói: "Đến đó nghỉ ngơi một lát, buổi trưa rồi đi.”