Nghĩa Vụ Của Hôn Thê - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:29:18
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô không biết nói thế nào tiền nghĩ đến Đường Tỉnh, cô ta trở lại hào môn Đường gia, chỉ sợ mới là không có cách nào thích ứng được đi, trước không nói nhà bọn họ không có thủ bút lớn như vậy, người một nhà kia tính tình giống nhau không thấy thỏ không thả ưng, hơn phân nửa chỉ là dùng chút chỗ tốt để treo. Đường Noãn tưởng tượng một chút, khi bọn Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga kiêu ngạo ném hơn mười hai mươi vạn coi như bố thí cho Đường Tỉnh, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Đường Tinh được người nhà họ Đường nuôi dưỡng ra như vậy, Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga bọn họ sợ là không có biện pháp có được thứ bọn họ muốn.

Đường Noãn vẫn đẩy thẻ về như cũ, tìm cớ: "Những thứ này quá nhiều...”

Cho dù tất cả con cái trong nhà Đường Kim Hâm đều có, nhưng thương nhân dưới đáy tòa nhà Huy Hoàng cộng thêm một hai tầng tiền thuê nhà, số tiền này vẫn vượt xa những người khác, tùy tiện cho ô như vậy, những người khác làm sao có thể không có ý kiến.

DTV

Nghĩ tới đây, Đường Noãn không khỏi nhìn về phía Đường Nguyệt và Đường Phi.

Đường Phi thấy cô nhìn qua, nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng: "Cầm đi, em cầm ít hơn hai mươi mấy năm rồi.”

Nói đến đây lại tiếp: "Nếu cảm thấy tiêu không hết, đến lúc đó cho anh hai mượn một chút.”

Thẩm Kim Hoa không nhịn được đánh một cái trên lưng anh ta: "Cả ngày chỉ biết vay tiền với anh chị em, tiền của con tiêu đi đâu!”

Đường Phi rõ ràng đã thành quen, nghiêng người trốn tránh, sau đó móc ra một cái hộp từ trong túi nhét cho Đường Noãn: "Nghe nói em thích bảo thạch, cái này cho em chơi.”

Đường Noãn đã có chút hiểu rõ hành vi thô lỗ của người nhà này cũng không vì anh ta tùy ý mà không coi trọng, cô cẩn thận mở ra, quả nhiên là một đôi khuyên tai hồng bảo thạch.”

Mẹ và chị hai mang loại bảo thạch màu sắc diễm sắc này đều đẹp, em đeo khẳng định cũng xinh đẹp.”

Đường Phi chờ mong nhìn cô: "Đeo thử xem.”

Trầm Kim Hoa cũng phụ họa nói: "Đúng, thử xem.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-125.html.]

Đường Noãn nhìn vẻ mặt của bọn họ, do dự một chút, đưa tay mang lên. Trầm Kim Hoa vui vẻ nói: "Thật đẹp!”

Đường Kim Hâm cũng nói: "Mắt nhìn lần này của Tiểu Phi không tệ.”

Đường Nguyệt thuận thế lấy ra một cái vòng cổ, dịu dàng cười nói: "Phối với cái này rất hợp.”

Đường Phi thấy thế gào thét: "Chị hai, chị lại sao chép bài tập của em! Em suy nghĩ đến hơn nửa đêm hôm qua, chị đào như vậy là mà được sao!”

Đường Nguyệt nhìn anh ta một cái, dịu dàng nói: "Loại bảo thạch này một bộ mới đẹp.”

Đường Phi ngấp ngé ngậm miệng, tiền tiêu vặt của anh ta quả thật không mua được một bộ, cho nên anh ta mới mua một món. Đường Nguyệt giúp Đường Noãn mang sợi dây chuyền lên, cười nói: "Còn có một cái vòng đeo tay, ở chỗ Tiểu Bôn.”

Không biết vì sao, cảm xúc xa lạ xông thẳng vào trong lồng ngực, khiến Đường Noãn không nói nên lời...

Thẩm Kim Hoa lặng lẽ lau mắt, Đường Kim Hâm đưa tay vỗ vỗ lưng bà ấy. Đường Nguyệt thuận theo tự nhiên kéo cánh tay Đường Noãn nói: "Em tương đối quen thuộc nơi này đi, chúng ta đi chọn phòng.”

So với Đường Phi như ánh mặt trời chói chang, Đường Nguyệt vững vàng hơn nhiều, nói chuyện nhẹ nhàn nhu hòa, khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào từ chối, chỉ đành cùng cô ấy dạo quanh ở trong phòng.

Tầng trệt này gần ba trăm mét vuông, kết cấu vốn dĩ là năm phòng, Đường Noãn trang trí ở tầng 19 là để lại một phòng ngủ chính, hai phòng khách, những người khác tất cả đều là phòng chức năng. Nhưng mà loại bố cục này rõ ràng không phù hợp với gia đình nhà họ Đường có nhiều con cái, bọn họ chỉ riêng phòng ngủ thôi cũng cần bốn căn phòng.”

Là năm phòng.”

Đường Nguyệt cười nói: "Chúng ta phải cần năm phòng ngủ, ngoài ra còn phải chuẩn bị thêm một phòng khách.”

Đường Noãn đối diện với đôi mắt gần như giống hệt cô, mấy chữ "em không cần" dù thế nào cũng không nói ra miệng được.

Loading...