Trâm Kim Hoa có chút ngượng ngùng nói: "Căn nhà này vừa mới mua hôm qua, chủ sở hữu lúc trước đã chuyển hết đồ đạc đi, chúng ta cũng chưa kịp mua cái khác, bàn ghế này trước tiên ghép lại ngồi một chút.”
Đường Phi kê bàn: "Không biết em thích ăn cái gì, chỉ mua một chút.”
DTV
Đường Kim Hâm sờ sờ cái đầu có chút sạch sẽ nói: "Có phải ngồi không thoải mái không?”
Ông ấy nhìn về phía thanh niên cao lớn như mặt trời: "Đại Phi, mua đồ trên mạng kia không phải rất thuận tiện sao? Con lên mạng kiểm tra, đặt bàn trà sô pha, trước tiên để cho bọn họ đưa tới đây.”
Đường Noãn dở khóc dở cười, qua loa như vậy sao? Mấu chốt là, Đường Phi thật đúng là bắt đầu điều tra nội thất trong thành trên điện thoại.
Đường Noãn thấy thế vội vàng ngăn cản: "Hay là thôi vậy, phải trang trí căn nhà, sau đó dựa theo phong cách để lựa chọn đồ nội thất mới tốt.”
Trầm Kim Hoa lập tức cười nói: "Đúng đúng đúng, ai nha, Noãn Noãn thật là thông minh, xem đầu óc của con linh hoạt như thế nào.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa theo, cứ như cô đã làm chuyện gì đó vĩ đại lắm.
Nhất thời Đường Noãn không biết nên bày ra biểu cảm gì, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần cô 8 tuổi vì thiếu chút nữa bị c.h.ế.t đuối mà đuổi Đường Dị ra ngoài, người nhà họ Đường gần nhe chưa từng khen ngợi cô.
Mặc dù cô thi đậu đại học, nhận được cúp thưởng, đối với bọn họ mà nói, cũng không quan trọng, hoặc là chưa từng quan tâm, cho nên cô không biết thay đổi cách đối phó với tình huống này.
Thấy Đường Noãn không được tự nhiên lắm, Thẩm Kim Hoa lại khơi mào đề tài: "Căn nhà này hôm qua vừa mua tương đối vội vàng, con cảm thấy trang trí như thế nào mới tốt?”
Đường Noãn suy nghĩ một chút: "Ngân sách của hai người...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-123.html.]
Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa không hẹn mà cùng nói: "Không có ngân sách!”
Trầm Kim Hoa cười nói: "Chúng ta đều là thổ bao tử, thẩm mỹ khẳng định không bằng con, con cứ tùy ý, thích như thế nào thì làm như thế đó.”
Cho dù tiêu tiền lớn như vậy cũng không có chút cân nhắc và do dự, bộ dạng giàu có này, quả thật giống như nhà giàu mới nổi, nhưng bình thường nhà giàu mới nổi tiêu pha cũng không có nhiều tiền như vậy chứ? Đường Noãn dường như lơ đãng hỏi: "Lại nói tiếp, người mua căn nhà này không ít đi, sao mọi người mua được?”
Đường Kim Hâm lập tức nói: "Chúng ta bỏ tiền thoải mái, toàn bộ thanh toán tiền mặt cũng không có chuyện loạn thất bát tao như cho vay, còn cho cô ấy đầu tư 500 vạn.”
Đường Noãn: . . . Trong vòng chưa đầy một ngày, bọn họ sử dụng tiền mặt để mua một biệt thự, đầu tư 500 vạn, cái này phải phá dỡ bao nhiêu ngôi nhà mới có được đây?
Đường Kim Hâm cũng hậu tri hậu giác nhớ tới, còn chưa giới thiệu tình huống nhà mình, không biết là muốn Đường Noãn an tâm, hay là để cho cô chấp nhận gia đình này.”
Nhà chúng ta có thể kém với nhà họ Đường kia, nhưng mà cũng không nghèo, ba, ừm, hơn ba mươi năm trước con mua hai mỏ than ở quê, bây giờ mỗi năm đều có thu nhập ba bốn mươi triệu.”
Trầm Kim Hoa nói: "Đúng, không chỉ có mỏ ở quê, nhà chúng ta còn có nhà cửa.”
"Lúc sinh con, đúng lúc phát triển khai thác mỏ, chúng ta kiếm được không ít, lúc ấy muốn để các con làm người Yến Thành, lúc đó chính sách tốt, mua nhà liền để hộ khẩu, cho nên mua cho các con một cái viện. Sau đó lại phá dỡ ra hết.”
“Bây giờ còn dư lại ba hoàn một tứ hợp viện ba tiến, cái kia không tháo được, chúng ta tự mình ở.”
Đường Noãn nghe giọng bà ấy còn có chút tiếc nuối, không khỏi dở khóc dở cười.
"A, còn có cái kia!” Đường Kim Hâm nói: "Cao ốc Huy Hoàng kia cũng là nhà chúng ta.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Đường Noãn, Đường Kim Hâm có chút kiêu ngạo: "Đó không phải là kiếm tiền cũng không biết làm gì sao? Nguyện vọng của Đường Phi lúc đó chính là mỗi ngày đi thu thuế, ba suy nghĩ nguyện vọng này rất tốt, nhưng mà mua phòng mua nhà quá vụn vặt, phiền phức, dứt khoát mua một tòa lầu, đến lúc đó một lần thu từ nhà này sang nhà khác.”