Ông Giang bất mãn nhíu mày, Diệp Chính Hồng chỉ có thể nháy mắt với ông ta. Người nhà họ Giang không rõ, nhưng người nhà họ Diệp đều rất rõ ràng, Diệp Thù Yến nhìn lạnh lùng, cũng không thân thiết với người khác, nhưng thật ra đại đa số thời điểm đều không thích so đo, có chút chuyện nhỏ mạo phạm đến, anh đều có thể không để ở trong lòng, nhưng khi anh phát cảnh cáo, tuyệt đối không thể làm lơ, nếu không chờ đợi bọn họ sẽ là một kích lôi đình, loại mà khiến cho người ta tuyệt đối không cách nào chịu nổi.
Ông Giang mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng coi như có lý trí, thoáng chút đã kiềm chế.
Bà Giang đã tức giận đến n.g.ự.c phập phồng: "Được, hay lắm! Vốn dĩ không định quản chuyện của người trẻ tuổi các cháu.”
"Đúng vậy, là Miểu Miểu có lỗi với cháu trước, nhưng con bé còn không phải đã bù đắp rồi sao? Nhưng từ hôm qua đến nay, Diệp Thù Yến cậu đã quá đáng rồi! Con gái nhà chúng tôi cũng không phải để cho cậu đến chà đạp!”
Diệp Thù Yến thản nhiên nói: "Cô ấy không có chỗ nào có lỗi với tôi, mà cái gọi là bù đắp là tạo thành phiền phức cho tôi, tôi làm rõ một chút, không cần, cuối cùng, người chà đạp cô ta là tự cô ta, mời cô ta sau này giữ tự trọng.”
Giang Miểu bị nói đến cả người đều run rẩy, nước tuông ra mắt như mưa, lúc nhấc chân đi ra ngoài mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng đỡ dậy.
"Diệp Thù Yến!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tức giận quát lớn: "Mẹ cho rằng con khác! Tại sao một người đàn ông lại có lòng dạ nhỏ nhen như vậy?”
Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài theo phong cách Ba Tư đi vào, đầu tiên là tức giận trừng Mắt Diệp Thù Yến một cái, sau đó vội vàng tiến lên đỡ Giang Miểu dậy, túm lấy tay cô ta đau lòng an ủi: "Miểu Miểu, đừng khóc, yên tâm đi, dì sẽ thay con làm chủ.”
Bà Giang đã tức giận đến không chịu nổi: "A Quỳnh, không cần, con trai nhà cô chúng tôi không trèo nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-102.html.]
Giang Trạm tiến lên ôm lấy bả vai của Giang Miểu; "Miểu Miểu, chúng ta về nhà.”
"Giang Miểu.”
Diệp Thù Yến lại mở miệng, không chừng rất lâu rồi anh không dây dưa với người khác như vậy, ngữ khí mang theo rõ ràng không kiên nhẫn: "Tôi không biết cô nói với người khác như thế nào, nhưng cái gọi là mối tình đầu kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi không tin trong lòng cô không rõ.”
“Đừng khiến tôi nghĩ đây là chuyện nông dân và con rắn*.”
* 农夫和蛇: còn gọi là 'Nông Dân Và Con Rắn', đây là truyện ngụ ngôn của Aesop, ngụ ý khi bạn đối xử tốt và tử tế cho người ác, thì cũng không thay đổi bản chất thật của kẻ đó. Cho nên chúng ta phải phân rõ thiện ác.
Cả người Giang Miểu run lên, người nhà họ Giang có chút kinh nghi bất định nhíu mày, Đặng Quỳnh đang muốn mở miệng hỏi là có ý gì, quản gia đã tiến vào thông báo: "Tiên sinh, phu nhân, người nhà họ Đường tới rồi.”
Mọi người lúc này mới nhớ tới trọng điểm của vở kịch hôm nay là cái này, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Noãn. Bà Giang nhìn lướt qua Đường Noãn cười nhạo nói: "Xem ra mấy người có việc chính phải xử lý, nhà họ giang chúng tôi người ngoài không liên quan đến cũng không quấy rầy nữa.”
DTV
Lại cổ quái nói với Diệp Thù Yến, "Vậy chúc Thù Yến cậu và thiểu thư họ Đường trăm năm hòa hợp, đến lúc đó nhất định phải mời chúng tôi uống rượu mừng.”
Đặng Quỳnh vội vàng nói: "A Nhạc, chị đừng nói linh tinh.”
Nhưng mà nhìn bộ dạng kinh hoàng của Đường Noãn cuối cùng cũng không nói gì quá đáng, chỉ nói với Giang Miểu: "Miểu Miểu, đừng khóc nữa, xử lý xong mọi chuyện dì sẽ bảo Thù Yến đi xin lỗi con."
Nói xong còn hung hăng trừng Diệp Thù Yến một cái. Biểu cảm Diệp Thù Yến vẫn không có bất kỳ d.a.o động gì như cũ, nhàn nhạt nói: "Cảm ơi, nhưng mà chuyện hôm nay nhớ xin lỗi.”