Giang Tùy kéo tay cầm vali lên cao nhất, ‘cạch’ một tiếng ấn xuống, cô lặp hai như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhịn nghiêng , sửa mũ áo hoodie cho Thẩm Dư Hoan:
“Trong tủ lạnh dán giấy ghi chú, tầng thứ ba là sữa chua ít đường. Kì nghỉ kết thúc, nếu em chơi thì cứ để dì Triệu đưa đón, đừng ngại phiền.”
“Với , buổi tối ngủ cửa nẻo nhất định khóa cẩn thận, thấy động tĩnh lạ đừng tự xem, gọi cho hoặc sư phụ em , rõ ?”
Thẩm Dư Hoan cô dặn dò ngừng nghỉ, khóe miệng nở nụ bất đắc dĩ: “Anh, em trẻ con ba tuổi nữa , em tự lo cho mà.”
Không Giang Tùy thích càm ràm, chỉ là bộ phim ở Hải Thành, vẫn khá gần nhà.
--- Chương 494 ---
phim chuyển thể đam mỹ chủ yếu ở Nam Thành, cách nhà khá xa, ít nhất thể tùy tiện về nhà như , điều khiến cô khỏi dặn dò thêm vài câu.
Ôn Thời Niệm cạnh nắm lấy cổ tay Thẩm Dư Hoan, kéo cô gần một bước.
Hôm nay hiếm hoi cô mặc đồ đen trắng xám, mà là một chiếc váy dài mặc ở nhà màu xanh lam khói, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ xương cổ tay trắng sứ.
“Chị đừng lo lắng quá, cùng lắm thì còn em đây mà.” Cô ngẩng đầu Giang Tùy, khóe mắt tràn đầy ý : “Nếu Dư Hoan chuyện gì, em cũng sẽ giúp xử lý cùng, chị cứ yên tâm đóng phim .”
Ánh mắt Giang Tùy dừng hai bàn tay đang nắm chặt của họ một giây, đột nhiên bật : “Được thôi, cô Ôn đây 'trấn giữ', yên tâm .”
Một tiếng ‘đing’ nhẹ vang lên, cửa thang máy lúc từ từ mở .
Giang Tùy đẩy vali bước , khi nhấn nút tầng, cô hai bên ngoài, vẫy tay: “Vậy đây, chuyện gì các em cứ gọi cho bất cứ lúc nào.”
Ôn Thời Niệm gật đầu, thuận thế vòng tay ôm lấy vai Thẩm Dư Hoan, mỉm : “Vâng, em với Dư Hoan ở nhà chờ chị về.”
Giang Tùy luôn cảm thấy câu gì đó đúng, nhưng thể rõ là chỗ nào. Nó giống như một lời tạm biệt hết sức bình thường, nhưng dường như thêm điều gì đó khác.
Chưa kịp để cô nghĩ kỹ, cửa thang máy từ từ khép .
Giang Tùy đành thôi, tầng dần dần xuống.
Sảnh tầng một điều hòa bật mạnh, mặt sàn đá cẩm thạch phản chiếu bóng mờ của Giang Tùy.
Cô kéo vali qua cổng khu dân cư, thấy chiếc xe van màu trắng đỗ bên lề đường.
Phan Khả đang dựa cửa xe gọi điện thoại, áo khoác vest màu xám khói vắt cánh tay, tay kẹp điếu thuốc châm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-420.html.]
Khâu Tầm thấy cô , nhảy xuống xe chạy nhanh đến mặt cô: “Vali để em, em xách cho.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Tay chân nhỏ xíu thì đừng ôm mấy việc nặng, mỗi cái vali thôi mà, tự xách .”
Khâu Tầm , vẫn cố chấp nắm lấy một bên vali: “Đây là việc mà một trợ lý như em nên mà.”
Hai đang giằng co thì Phan Khả cúp điện thoại tới, tiếng giày cao gót gõ xuống đất tạo nhịp điệu trong trẻo.
Ánh mắt cô dừng chiếc móc khóa vali – đó là một con quái vật nhỏ màu xanh xí nhưng đáng yêu, mắt hạt đậu, chóp đuôi còn thắt một chiếc nơ mini, phong cách ăn nhập với chiếc vali màu đen lạnh lùng của Giang Tùy.
Phan Khả nhướng mày, cầm móc khóa lên ngắm nghía vài : “Cái món đồ chơi nhỏ của em là từ ?”
“Bạn bè tặng.” Giang Tùy tùy tiện đáp.
Nói chính xác thì là Lâm Thính tặng, nhất quyết bắt cô treo lên vali.
Phan Khả xoa cằm, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý: “Không là bạn gái tặng đấy chứ?”
Giang Tùy định mở lời, Phan Khả đột nhiên nghiêm túc tuyên bố: “Chị nhé, chị cá nhân hề tò mò về tình trạng tình cảm của em.
với tư cách là quản lý của em, chị buộc rõ chi tiết.”
“Có đang yêu , đang ở giai đoạn nào, đối phương là ai, những điều em đều báo cáo với chị, như chị mới tiện chuẩn phương án truyền thông , tránh đến lúc đó đánh úp kịp trở tay.”
Giang Tùy dáng vẻ việc công tư phân minh của cô chọc , cô đặt tay lên cửa xe, lười biếng dựa : “Chị Phan yên tâm, từ khi sinh đến giờ em vẫn độc , mạng yêu cũ, cũng sẽ phủ nhận.”
“Ăn cứ như rap thế, định thi trường hài hả?” Phan Khả , đưa tay vỗ vỗ cánh tay cô: “Lên xe , từ đây đến Nam Thành mất năm tiếng lái xe, đường còn thể chợp mắt chút.”
--- Chương 495 ---
Xe lên đường cao tốc, chiếc van màu trắng lướt dòng xe như một chú cá trầm lặng.
Trong xe điều hòa bật thấp, khí lạnh dán da thịt, như nước giếng giữa đêm khuya.
Phan Khả đặt máy tính bảng sang một bên, ngón tay cái xoa xoa giữa trán, nghiêng đầu Giang Tùy: “Bộ phim tổng cộng hai mươi mấy tập, bỏ đầu bỏ đuôi thì hai tháng là thể đóng máy.”
Giang Tùy ‘ừm’ một tiếng, ngón trỏ gõ gõ mép cửa sổ: “Nam chính còn là ai? Đã chốt ?”
Phan Khả đột nhiên bật , đầy ẩn ý: “Quen lắm, em quen đấy.”
Giang Tùy lười biếng nhướng mày: “Hà Tinh Tuấn?”