“Ôi, nam nữ chính của chúng đến !” Chu Hồng tinh mắt thấy hai , lập tức nhiệt tình vẫy tay, “Mau , cô Ôn đang chuyện với chúng về nhạc chủ đề đấy.”
Đường Dịch nở nụ : “Trước đây vẫn đợi Thời Niệm đến thăm trường , thế nào , tiến độ nhạc chủ đề ?”
Giang Tùy theo cô đến bên Chu Hồng, còn kịp xuống, lối phim trường thêm hai bước .
Chương Hải mặc vest, phía cùng một cô gái trẻ, cô mặc chiếc váy trắng hở vai, khuyên tai lấp lánh ánh đèn.
Nhìn thấy Ôn Thời Niệm, Chương Hải rõ ràng ngẩn , dường như ngờ cô ở đây.
“Ôi, đây Ôn Nguyệt ?” Chu Hồng kinh ngạc dậy, mặt hiện lên nụ chuyên nghiệp, “Cơn gió nào đưa vị idol đang nổi đến đoàn phim của chúng ? Là đến thăm ai ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“ đến thăm ai cả.” Ôn Nguyệt vẻ ngây thơ vô hại: “Nhà sản xuất Chương đang tìm nhạc phim cho bộ phim, bản demo của , thấy phù hợp, nên đưa đến đây để giao lưu với , tìm hiểu kịch bản, tiện cho việc sáng tác .”
Chương Hải đẩy gọng kính vàng, khẽ ho một tiếng: “ , nếu như cô Ôn thực sự thể điều chỉnh trạng thái, thì ca khúc của Ôn Nguyệt thể xem xét phương án dự phòng, trực tiếp dùng nhạc chủ đề.”
Lời , khí trong trường tức thì trở nên chút vi diệu.
Chuyện tìm phương án dự phòng để chuẩn hai mặt, Chương Hải rõ khi ký hợp đồng với Ôn Thời Niệm, Ôn Thời Niệm cũng đồng ý.
Tuy nhiên, ai ngờ rằng “phương án dự phòng” trùng với thời gian Ôn Thời Niệm đến thăm trường .
Những mối quan hệ phức tạp sâu xa giữa Ôn Nguyệt và Ôn Thời Niệm, những khác mặt , nhưng Giang Tùy thì tường tận, cô khẽ liếc Ôn Thời Niệm một cách để dấu vết.
Người vẫn cúi đầu, chỉ những ngón tay nắm chặt kịch bản siết .
“Tiểu thư Ôn Nguyệt mới mắt với vai trò trung tâm nhóm nhạc nữ năm ngoái ?” Giang Tùy hai tay đút túi quần, giọng điệu mang theo vài phần trêu đùa, “Nhanh như thể tự sáng tác ca khúc ?”
Ôn Nguyệt mỉm ngọt ngào, cằm nhếch lên, giọng điệu chút kiêu hãnh: “Thầy Giang đó thôi, tuy em mới mắt lâu, nhưng bố em là ca sĩ nổi tiếng trong nước, em là nghệ sĩ piano, em học nhạc chỉ một hai năm ạ.”
Chu Hồng ngạc nhiên: “Ồ, hóa là một gia đình âm nhạc ? Thảo nào, trẻ tuổi mà tài năng quá!”
--- Chương 291 ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-251.html.]
Ôn Nguyệt gật đầu, đến mặt Ôn Thời Niệm: “Cô Ôn, năm ngoái khi em tham gia tuyển chọn, cô vẫn còn là giám khảo sân khấu. Ai ngờ đầy một năm, chúng thể cùng nhạc cho một bộ phim.”
Những khác mối quan hệ giữa Ôn Nguyệt và Ôn Thời Niệm, chỉ cho rằng lời của Ôn Nguyệt là để ôn chuyện cũ. Giang Tùy nhận sự châm biếm ẩn giọng tưởng như ôn hòa của cô .
Đây là sự cảm thán, đây là lời mỉa mai – Trước đây cô giám khảo của thì ? Đoàn phim mà cô chọn, cũng sắp bài hát trong đó .
Chương Hải đẩy kính: “ suýt nữa quên mất hai còn duyên như . Ôn Nguyệt, là cô cho bản demo đó của cô ? Biết cô Ôn còn thể cho cô vài lời khuyên chuyên nghiệp.”
Ôn Nguyệt hề tức giận, ngược còn gật đầu mạnh: “Em cũng nghĩ . Lâu cô Ôn nhận xét, nhớ quá.”
Cô lấy điện thoại từ chiếc túi nhỏ, thành thạo mở một tệp âm thanh, hắng giọng : “Đây là một đoạn giai điệu do chính em sáng tác, lời. Mọi cứ thử nhé.”
Một đoạn giai điệu nhẹ nhàng lập tức vang lên trong phim trường, tiết tấu nhanh, cách chuyển hợp âm mới lạ, phần điệp khúc đặc biệt cuốn hút.
Tuy chỉ là bản phối và hát nhẩm đơn giản, nhưng thể đây là một ca khúc tiềm năng lớn.
Chu Hồng gật đầu lia lịa: “Hay, thật. Giai điệu dễ nhớ.”
Đường Dịch cũng khẽ gật đầu theo nhịp, chỉ Ôn Thời Niệm đột nhiên cứng , móng tay gần như sắp cắm kịch bản.
Cô chậm rãi ngẩng đầu Ôn Nguyệt, đôi mắt vốn trong veo lạnh lùng giờ đây ẩn chứa một tầng băng giá.
Bản nhạc rõ ràng là bản demo cô sáng tác năm mười sáu tuổi!
Từng nốt nhạc, từng khúc biến tấu, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ mồn một!
Lúc đó cô vẫn nhà họ Ôn đuổi , vẫn tràn đầy khao khát về tương lai.
Bản ghi âm gốc của bản demo trong ổ cứng của chiếc máy tính cũ trong thư phòng nhà họ Ôn.
Sau Ôn Nguyệt trở về nhà họ Ôn, cô vội vã đưa du học, ngoài vài bộ quần áo mang theo, cô thể mang theo bất cứ thứ gì khác, chiếc máy tính đó đương nhiên cũng ở nhà họ Ôn.
Ôn Nguyệt mà dám trộm nhạc của cô, đường đường chính chính coi đó là tác phẩm của !
Nhận thấy ánh mắt của Ôn Thời Niệm, Ôn Nguyệt hề tỏ chột , ngược còn cong mắt, càng ngọt ngào vô hại: “Cô Ôn thấy bản nhạc của em thế nào? Có lời khuyên gì cứ thẳng ạ.”