"Đạo diễn Chu." Phó đạo diễn khom lưng chạy từ ngoài , giọng nhỏ, mang theo một chút hoảng loạn khó nhận : "Bên ngoài hai đến, là của Quốc an, chuyện với Giang Tùy."
"Quốc an?" Tay Chu Hồng run lên, kịch bản phân cảnh suýt chút nữa trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Ông đột ngột ngẩng đầu lên, thấy hai bóng cao lớn đang về phía .
Người đàn ông dẫn đầu cao gần mét chín, bộ đồng phục màu đen tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon, khí chất lạnh lùng, bước vững vàng.
Phía là một trẻ tuổi hoạt bát, đang tò mò quan sát phim trường.
"Chào hai vị, là đạo diễn Chu Hồng." Đạo diễn Chu vội vàng dậy, giọng đầy vẻ thăm dò cẩn trọng: "Xin hỏi Giang Tùy ... chuyện gì ?"
Mới lâu nam phụ hai và nữ phụ hai, nếu nam chính cũng dính líu pháp luật, Chu Hồng thật sự bộ phim tiếp thế nào nữa.
Lục Dạ An nhận sự lo lắng của ông, khẽ lắc đầu: "Đạo diễn Chu cần căng thẳng, chuyện gì lớn, chỉ là một tình huống cần tìm hiểu từ Giang Tùy thôi."
"Thì là ..." Chu Hồng xoa xoa tay, liếc bầu trời càng lúc càng tối: "Vậy hai vị đại khái sẽ chuyện với Giang Tùy bao lâu? Sắp mưa , chúng đang chuẩn một cảnh quan trọng..."
Ông dừng một chút, dò hỏi: "Cả đoàn phim đều đang chờ xong cảnh để ăn cơm, thể để Giang Tùy xong cảnh ?"
Ngải Lãng khẽ nhíu mày, định mở miệng gì đó thì Lục Dạ An đưa tay ngăn : “Có thể chờ.”
Dứt lời, thẳng đến chiếc ghế xếp cạnh đó và xuống, động tác dứt khoát, gọn gàng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ngải Lãng thấy nuốt ngược lời định , cũng xuống cạnh .
Chu Hồng thấy hai họ cứ như hai pho tượng Phật, trong lòng thấp thỏm yên, liền kéo phó đạo diễn gần, dặn dò: “Đừng cho Giang Tùy , kẻo ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất của diễn viên.”
“Hiểu ạ.”
Cùng lúc đó, sân tennis bên ngoài khu vực màn hình giám sát là một cảnh tượng khác.
Hà Tinh Tuấn đeo tai , một ghế dài ở góc sân, đôi mắt khẽ khép hờ, dường như đang nhạc, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn cảm xúc cho cảnh quan trọng sắp tới.
Không xa đó, Giang Tùy đang cầm vợt tennis, nghiêng đầu chuyện gì đó với trợ lý Khâu Tầm, khóe miệng nở một nụ như như .
Hà Tinh Tuấn mở mắt thoáng qua cảnh , trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Lát nữa sẽ cảnh cao trào: Phong Hằng vì ghen tỵ khó kìm nén mà lén lút phá hỏng vợt của em trai Phong Cảnh, khiến Phong Cảnh nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-219.html.]
Anh ghi chép và chú thích vô cho cảnh , nửa tiếng khi bấm máy vẫn đang tích lũy cảm xúc, mà Giang Tùy thể thoải mái như , thậm chí còn với trợ lý, sợ cảm xúc tới nơi tới chốn ?
“Diễn viên vị trí! Chuẩn bấm máy!” Giọng thư ký trường trong trẻo phá vỡ sự tĩnh lặng tạm thời.
Hà Tinh Tuấn liền tháo tai , hít sâu một , ánh mắt lập tức trầm xuống, dậy đến mép lưới.
Giang Tùy cũng thu nụ , vị trí định.
Đằng màn hình giám sát, Chu Hồng cầm bộ đàm: “Các bộ phận chuẩn , 3, 2, 1, bắt đầu!”
Theo lệnh của Chu Hồng, đèn đỏ máy bật sáng, bảng clapper kêu lên một tiếng giòn giã, cảnh chính thức bắt đầu.
--- Chương 254 ---
Trong ống kính, Giang Tùy cầm vợt đến gần Hà Tinh Tuấn, vẻ mặt cố tỏ thoải mái: “Anh, tiệc mừng công tối qua về sớm ?”
Hà Tinh Tuấn , giọng điệu bình thản: “Uống nhiều, nên về ngủ . Có chuyện gì ?”
“Không gì.” Giang Tùy xoa xoa gáy , ánh mắt đang quan sát , “Chỉ là hỏi tối qua ghé qua phòng nghỉ ?”
Hà Tinh Tuấn ánh mắt lóe lên, đến ghế dài xuống, cầm vợt của lên quấn cán: “Hỏi cái gì?”
Đằng màn hình giám sát, Chu Hồng vô thức cắn móng tay.
Cảnh khó đối với cả hai diễn viên. Giang Tùy thể hiện sự giằng xé khi dò hỏi, tin rằng cận phản bội .
Mức độ khó kiểm soát, diễn quá sẽ thành hung hăng, diễn thiếu mất cảm giác giằng xé.
Còn Hà Tinh Tuấn thì thể hiện sự chột vẻ ngoài bình thản, còn pha lẫn chút hả hê khi đạt mục đích, và sự ghen tỵ kín đáo đối với em trai Phong Cảnh, đó là những cảm xúc tinh tế.
“Vợt của em phá hỏng .” Giọng Giang Tùy nhẹ, nhưng như viên đá ném xuống mặt nước phẳng lặng, khơi dậy một làn sóng ngầm.
“Ai thế?” Hà Tinh Tuấn cau mày, nhưng Giang Tùy, động tác quấn cán vợt vẻ vội vàng, “Dù em vợt dự phòng, nhưng chuyện cũng quá đáng .”
“Em cũng rõ.” Giang Tùy chằm chằm mũi giày, bỗng nhiên đầu : “Tối qua thật sự ghé phòng nghỉ ? Hoặc là...... thấy ai khả nghi đó ?”
“Không .” Hà Tinh Tuấn nữa phủ nhận, “Sau khi uống say thì về thẳng phòng, ghé phòng nghỉ.”
Giang Tùy khẽ cụp mắt xuống, gật đầu như máy móc: “ mà......”