"Thế nào ? Tìm danh sách ?" Trong tai , giọng Lâm Thính mang theo một tia mong đợi và căng thẳng.
"Chưa ." Giọng Ngôn Mặc mang theo một tia trầm trọng khó nhận , cô đóng ngăn kéo cuối cùng , "Đều là những tài liệu bình thường, hoặc là thông tin hết hạn."
"Vậy thì thế nào
ư? Chẳng lẽ phí công ?"
"Không hẳn." Ánh mắt Ngôn Mặc chầm chậm lướt qua căn phòng, "Những nơi như thế ông nhất định sẽ thiết lập cơ quan. Nơi càng vẻ bình thường, càng khả năng ẩn giấu bí mật."
Ngôn Mặc bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, ngón tay nhẹ nhàng gõ tường, lắng âm thanh phản hồi, cuối cùng dừng một bức tranh sơn dầu tường.
Trong bức tranh là một khu rừng nguyên sinh châu Âu rậm rạp và u tối, nét vẽ dày dặn, màu sắc u ám, dường như thể hút ánh trong.
"Chỗ cơ quan, chỉ là mở từ ..."
--- Chương 184 ---
Ngôn Mặc trầm ngâm một lát, quét mắt những vật trưng bày xung quanh, cất bước đến một tủ trưng bày cách đó xa.
Cô nhẹ nhàng di chuyển những vật trang trí trong tủ, khi đầu ngón tay chạm một bức tượng đá màu đen thể nhấc lên, cô lập tức dừng .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sau khi quan sát lớp bụi bám tượng đá một lúc, cô thử xoay nó sang trái một góc nhỏ.
Bên trong bức tường truyền đến một tiếng "cạch" cực kỳ nhỏ, giống như một bánh răng tinh xảo nào đó bắt đầu khớp .
Ngay đó, bức tranh sơn dầu rừng cây lặng lẽ trượt ngang sang một bên, để lộ một chiếc két sắt âm tường khớp với tường.
Chiếc két sắt nhỏ, bề mặt phủ một lớp sơn mờ màu đen, kết hợp giữa khóa xoay cơ học truyền thống và khóa mật mã điện tử tiên tiến, xung quanh lỗ khóa thậm chí còn thể thấy những điểm sáng cảm ứng hồng ngoại mờ nhạt, trông cực kỳ kiên cố, cấp độ phòng thủ cao.
Ngôn Mặc tiến gần, cẩn thận quan sát cấu trúc của lỗ khóa và các điểm thể phá giải, đó lấy điện thoại , chụp vài bức ảnh độ nét cao về các bộ phận khác của két sắt, đặc biệt là lõi khóa và khu vực mật mã.
"Không ! A Đỗ đang về phía tòa nhà nhỏ , nhiều nhất là hai phút nữa sẽ đến! Cậu rút lui nhanh lên!" Giọng Lâm Thính đột ngột vang lên trong tai .
Lòng Ngôn Mặc chợt thắt , cô lập tức xoay ngược tượng đá màu đen, tiếng cơ quan bên trong bức tường vang lên, bức tranh sơn dầu từ từ trở về vị trí cũ, khớp hảo, như thể từng di chuyển.
Làm xong những việc , Ngôn Mặc sắp xếp các tài liệu lật xem đó, đặt chúng về ngăn kéo tương ứng, đảm bảo thứ trông y như lúc cô mới .
"Nhanh lên nhanh lên, bên tòa nhà nhỏ camera giám sát, thấy , đoán chừng sắp đến , cửa chính thể sẽ gặp , thể đường cửa sổ ?" Lâm Thính gấp gáp hỏi.
Ngôn Mặc vén rèm một cái, mép khung cửa sổ dấu vết gia cố kim loại rõ ràng, kính cũng dày bất thường.
"Không , bên trong đều bịt kín ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-167.html.]
"Có thể tìm chỗ nào đó trong nhà để trốn ?"
Ngôn Mặc quét mắt xung quanh một lượt: "Trống trơn hết, thể nào trốn ."
"A?" Lâm Thính vô thức bắt đầu lắp bắp: "Vậy... thì thế nào?"
Lòng Ngôn Mặc chùng xuống, đại não nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhưng xuyên qua khe hở rèm cửa thấy một bóng đang chập chờn.
"Chỉ thể đánh liều một phen..."
Khi xong câu với giọng thấp, ngón tay Ngôn Mặc đặt lên nắm cửa.
Khoảnh khắc kéo cánh cửa lớn , ánh nắng chói chang khiến cô theo bản năng nheo mắt .
Vừa tháo găng tay và đóng cửa lớn , khóe mắt cô thoáng thấy một xuất hiện.
Ôn Thời Niệm khựng bước, ánh mắt khó hiểu: "Sao cô từ trong đó..."
Ngôn Mặc trả lời, ánh mắt lướt qua vai cô , thấy trong trống giữa những hàng cây một bóng cao lớn vạm vỡ đang di chuyển nhanh chóng – chính là A Đỗ.
Anh đang cầm điện
thoại, cúi đầu chuyện, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, hề chú ý đến động tĩnh bên phía tòa nhà nhỏ.
Khoảnh khắc A Đỗ ngẩng đầu sang, Ngôn Mặc đột nhiên nắm chặt cổ tay Ôn Thời Niệm.
Ôn Thời Niệm khẽ nhíu mày, còn kịp gì đột nhiên cô đẩy một cái, lưng đập tường.
"Tiểu thư Ôn trong phòng? Vậy các còn mau tìm! Kiểm tra..." Nhìn rõ cảnh tượng mắt, giọng A Đỗ đang tức giận quát mắng ở đầu dây bên đột nhiên dừng , lông mày nhíu chặt.
--- Chương 185 ---
"Ưm..."
Bàn tay ấm nóng che lên môi, chặn những lời hết của Ôn Thời Niệm.
Lưng tựa bức tường lạnh lẽo, những nụ hôn dày đặc của Ngôn Mặc đột ngột rơi xuống cổ cô, thở vẫn vương vấn mùi cà phê thoang thoảng, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua, khiến Ôn Thời Niệm cứng đờ cả vì run rẩy.
Sau khi định thần , Ôn Thời Niệm kịch liệt giãy giụa, nhưng cổ tay cô nắm chặt hơn.
Đôi bàn tay thon dài lướt eo cô, đầu ngón tay gần như lún sâu làn da cô.
Ngôn Mặc lúc như một mãnh thú đang cuồng loạn, dường như xé toạc cô mà nuốt chửng, sự xa lạ đó khiến Ôn Thời Niệm sợ hãi.