Người đàn ông mặc vest chỉnh chiếc khuy măng sét bạch kim, đầu ngón tay gõ lên thành giường bệnh phát tiếng kêu giòn tan: “Cô Ôn, vô cùng thông cảm với tình trạng của cô, nhưng cô nên tổn thương vĩnh viễn dây thanh quản ý nghĩa gì.”
Anh đẩy gọng kính vàng, vân da cá sấu cặp tài liệu phản chiếu ánh đèn, ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Từ ngoài cửa sổ vọng tiếng đàn piano bản “Für Elise”, đó là bệnh nhân khoa phục hồi chức năng ở tầng đang luyện tập.
Hàng mi của Ôn Thời Niệm đổ bóng mờ nhạt mí mắt, cổ họng cô như giấy nhám chà xát: “Bác sĩ ... ba tháng lẽ...”
“Có lẽ thể hồi phục để chuyện bình thường?” Người đàn ông rút một xấp tài liệu từ cặp, những trang giấy lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay cô, “Hát cần dây thanh quản rung động hơn 440 mỗi giây, giọng của cô bây giờ ngay cả bài đồng d.a.o cũng hát .”
Anh đột nhiên cúi ấn chuông gọi ở đầu giường, nút nhựa phát tiếng vo ve chói tai ngón tay, “Giống như thế – cô còn thể phát âm cao định như ?”
Móng tay Ôn Thời Niệm hằn sâu lòng bàn tay.
Chiếc ly thủy tinh tủ đầu giường đột nhiên rung nhẹ, mặt nước gợn sóng – cô lúc mới nhận là đang run rẩy.
Người đàn ông lật tài liệu, tiếng sột soạt của giấy tờ vang lên chói tai trong sự tĩnh lặng: “Trong hợp đồng cô ký với công ty chúng ghi rõ mỗi năm phát hành ít nhất năm đĩa đơn, nếu thành, cần bồi thường năm mươi vạn đô la Mỹ.”
Ôn Thời Niệm chằm chằm con trong cột tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Năm mươi vạn đô la Mỹ đổi Nhân dân tệ quá nhiều khiến cô chóng mặt.
“ bây giờ thể nào nhiều tiền như ...” Giọng Ôn Thời Niệm khàn đặc, gần như là ép từ cổ họng, mỗi chữ đều mang theo nỗi đau xé lòng.
“Cô Ôn, hôm nay đến là để thông báo kết quả cho cô, chứ để thương lượng.” Vẻ thương hại giả tạo mặt đàn ông biến mất, chỉ còn sự lạnh lùng công việc.
“Nếu cô thể bồi thường trong vòng một tháng, công ty sẽ khởi động quy trình pháp lý, chính thức kiện cô tòa. Mời cô tự liệu lấy.”
Sắc m.á.u vốn chẳng còn bao nhiêu mặt Ôn Thời Niệm biến mất, nhưng đàn ông chỉ đẩy gọng kính vàng, rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng giày da gõ xuống sàn dần xa, Ôn Thời Niệm giường bệnh với ánh mắt trống rỗng, mãi một lúc mới hồn.
Cô mò lấy điện thoại, ngón tay run rẩy lơ lửng tên “Ôn Quân”. Sau một hồi lâu, như hạ quyết tâm, cô cuối cùng cũng ấn xuống.
“ đừng gọi nữa.” Khoảnh khắc cuộc gọi kết nối, giọng Ôn Quân lạnh như băng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Anh...” Ôn Thời Niệm dùng hết sức lực mới phát âm tiết khàn khàn đó, “Em công ty đĩa hát đòi bồi thường năm mươi vạn đô la Mỹ vì vi phạm hợp đồng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-149.html.]
Cô tiền đối với nhà họ Ôn là chuyện khó, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô cầu xin một cách hèn mọn: “Anh thể cho em mượn ? Em hứa nhất định sẽ trả cho ! Chờ em...”
“Liên quan gì đến ?” Ôn Quân lạnh lùng một tiếng cắt ngang, “Đừng quên, cô sớm còn là của nhà họ Ôn nữa !”
Tiếng đàn piano ở tầng vẫn còn vang lên, Ôn Thời Niệm lắng , lơ đãng nhớ cây đàn Steinway mà Ôn Quân tặng cô sinh nhật 15 tuổi, bên trong nắp đàn còn khắc dòng chữ “Gửi đến họa mi nhỏ của chúng ”.
Mà bây giờ, tặng cô cây đàn piano đó từng lời đầy oán độc:
“Nếu vì cô, chuyến bay đó! Là cô hại c.h.ế.t ! Bây giờ cô còn mặt mũi đến đòi tiền ?!”
Ôn Thời Niệm đột nhiên siết chặt ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
“Đừng gọi cho nữa! Cả đời thấy giọng cô nữa!”
Tiếng tút tút của điện thoại ngắt kết nối vang vọng trong phòng bệnh trống trải.
Ôn Thời Niệm như rút cạn sức lực trong chớp mắt, cánh tay cô rũ xuống vô lực, điện thoại cũng trượt rơi xuống đất.
Ngoài cửa sổ, màn đêm buông sâu, dòng sông rộng lớn màn đêm ánh lên vẻ u tối.
Khi vùng nước đó hiện đôi mắt đẫm lệ của cô, cô mạnh mẽ giật phăng kim truyền mu bàn tay, những giọt m.á.u b.ắ.n lên ga giường trắng tinh như những bông hoa mai tàn úa.
Đèn báo hiệu lối thoát hiểm để những vệt xanh mờ nhạt trong tầm cô vì cô chạy như điên. Khi tiếng chuông gọi từ quầy y tá vang lên dồn dập, cô chân trần lao khỏi cổng bệnh viện.
Gió thu đêm lạnh buốt, như d.a.o cứa mặt, thổi vạt áo bệnh nhân mỏng manh phấp phới.
--- Chương 163 ---
Ôn Thời Niệm cảm thấy lạnh, cũng thấy tiếng ồn ào phố, trong lòng cô chỉ vài câu cứ lặp lặp .
Tại đời?
Giá như từng sinh thì mấy.
Giá như c.h.ế.t sớm hơn thì mấy.
Mặt sông rộng lớn lẳng lặng trôi trong màn đêm, ánh đèn bên bờ đối diện mờ nhạt rõ.
Sự lạnh lẽo của lan can xuyên qua lớp áo bệnh nhân. Ôn Thời Niệm nuốt xuống vị gỉ sắt đang trào lên trong cổ họng, ánh trăng vỡ vụn mặt sông, hít một thật sâu.