Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-10-23 13:10:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đám giáo đồ, lẽ một ai thể tưởng tượng vị thần mà họ mời đến sang trở mặt với của .
Cho đến nay, những tên vẫn hiểu rốt cuộc xảy chuyện gì, khiến sứ giả của thần vốn đang hướng về phía họ chạy . Mất Nyarlathotep, chỉ thể tụ tập như ruồi đầu mà vo ve tụ tập con đường định , ngàn vạn ngờ rơi tình cảnh .
chuyện thể trách ai đây.
Trách bọn họ rảnh rỗi việc gì tìm con của Hắc Sơn Dương, kết quả gây rắc rối lớn ở đó? Trách bọn họ cài vùng, phát hiện địa điểm tổ chức nghi lễ? Trách bọn họ khi rải bột xem kỹ bên trong trộn lẫn thứ gì linh tinh ?
Bây giờ những điều còn ích gì nữa?
Người đầu tiên gặp nạn chính là tên cầm đầu, Yog Sothoth phẫn nộ điên cuồng ấn xuống .
Khoảnh khắc chạm khối cầu trơn trượt đó, cơ thể lập tức ăn mòn.
Trong cùng một khoảnh khắc, cổ họng phát một tiếng gầm từng .
Rất khó để miêu tả tiếng gầm đó chứa đựng cảm xúc gì, lẫn lộn giữa đau đớn và khó tin, thậm chí Lâm Dữu còn một chút cuồng nhiệt giống như khi Landon kể về việc ông hiến tế bản cho Hắc Sơn Dương... đối với những tín đồ cuồng tín còn bao nhiêu lý trí, đây lẽ là một sự viên mãn.
cũng ai cũng điên cuồng đến .
Cảm nhận sự thù địch của đối phương, hét lên bỏ chạy, vì thẳng Tà Thần mà tinh thần rối loạn rơi điên cuồng, nhấn chìm trong ánh sáng mạnh mẽ chói lòa. Từng từng ngã xuống, rõ ràng, nghi lễ triệu hồi, họ căn bản nghĩ đến hành vi của sẽ gây hậu quả gì.
"Chị Dữu?!"
" ở bên cũng thấy , hai tên trực tiếp bỏ chạy ." Có thở dốc kêu lên, Cảnh Thanh Hà vội vã chạy tới chống tay lên đầu gối, kinh ngạc cảnh tượng : "Cái, cái ..."
Lâm Dữu giơ ngón trỏ lên: "Suỵt."
Mặc dù cô điều chẳng tác dụng gì.
Sau khi trút giận lên những tín đồ vô dụng, tiếp theo sẽ đến lượt bọn họ. Cho dù bột Ai Cập suy yếu nghiêm trọng năng lực của Yog Sothoth, bọn họ đối đầu với cũng chắc phần thắng, nhưng ít nhất vẫn còn một sự tồn tại gần như tương đương với ...
"Có một câu ."
Giống như thấu suy nghĩ của cô, một giọng đột nhiên vang lên từ phía : " sẽ giao chiến với Yog ."
Lâm Dữu đột ngột .
" nhớ là gọi ." Cô .
Giống như đầu tiên đáp lời triệu hồi của cô, Nyarlathotep dựa lưng cây, rõ ràng lòng đến mức giải đáp thắc mắc của Lâm Dữu.
"Đương nhiên là vì thì thôi." Trực giác mách bảo Lâm Dữu đừng tin nửa câu đầu , đôi mắt của Nyarlathotep lóe lên vẻ ác liệt: ", thể cho các một vài gợi ý."
Anh giả vờ suy nghĩ sâu xa, kéo dài giọng.
"Ngoài , ai thể tự do hành động ở đây. Mặc dù Yog Sothoth liên kết với gian và thời gian, nhưng cũng . Anh thể tự mở cánh cổng đến trái đất. Chỉ cần các thứ gì đó thể cưỡng ép chuyển đổi gian..."
Lâm Dữu dừng .
Cô sang Cảnh Thanh Hà: "Cái thứ nhặt lúc ..."
Người hiểu lơ mơ, thấy cô đưa tay, vội vàng cúi đầu lục lọi túi xách. Lâm Dữu chỉ cảm thấy một vật dài và mỏng nhét tay, đầu còn gắn lông bàn chải mềm mại.
SCP-063.
Trông vẻ chỉ là một chiếc bàn chải đ.á.n.h răng màu xanh nhạt bình thường, nhưng thực tế cùng chất liệu với một vật phẩm SCP khác là "Dao găm chiều gian", thể dễ dàng khiến vật thể chạm lông bàn chải biến mất... Hay đúng hơn, là đến gian khác.
Họ nhặt nó trong rạp hát của Mary Shaw, lúc đó dùng nó để giải quyết một con rối, tiêu diệt phân của Sadako, thể là công dụng hề nhỏ.
Vấn đề duy nhất là nó chỉ tác dụng với vật thể c.h.ế.t hoặc vật vô cơ, ai mà khi rơi Yog Sothoth sẽ hiệu quả gì.
Chỉ thể đ.á.n.h cược một .
"Các cầm lấy." Cô ném chiếc bàn chải đ.á.n.h răng, Tả nhẹ nhàng bắt nó: " đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của nó."
Cảnh Thanh Hà: "Chị Dữu, là để em..."
"Không , để ."
Lâm Dữu lo lắng về vết thương của cô, hành động thuận tiện lắm, nhưng rủi ro và lợi ích đáng để mạo hiểm: "Là ném bột Ai Cập , nếu chắc chắn sẽ kéo thù hận hơn."
Cô cũng tự giác.
"Này."
Giữa đám tín đồ đang chật vật xông rừng cây, Lâm Dữu cất cao giọng: "Nhìn đây ..."
Lời còn dứt, dư quang ánh bạc lóe lên, cô chỉ kịp nhào xuống đất. Chất lỏng màu bạc lướt qua vành tai b.ắ.n bụi cỏ bên cạnh, Lâm Dữu liếc những ngọn cỏ mới ngay lập tức úa tàn đó.
Cô chỉ thiếu chút nữa là phân huỷ .
Tòa tháp đá dùng để triệu hồi sớm nghiền thành bột, thì chậm mà xảy thì nhanh, cô kinh hãi tránh quả cầu ánh sáng cầu vồng trực tiếp ép xuống. Lâm Dữu rảnh bận tâm đến những thứ khác, bò dậy mấy . Nhân lúc cô thu hút sự chú ý của Yog Sothoth vốn suy yếu vài phần...
Chính là lúc !
La Cảnh nắm chặt một nhánh cây khá chắc chắn, lấy tâm, căng cơ thể, Tả căng cơ thể vung một vòng, đột ngột bật mạnh ngoài.
rốt cuộc cũng giới hạn mà nó thể vươn tới.
Cho đến điểm cao nhất vẫn chạm tới Yog Sothoth lơ lửng trung, Tả nghiến răng, trực tiếp ném cây gậy .
Nó xoay tròn trong trung.
Lâm Dữu ngẩng đầu lên, cô nó gần như sắp lướt qua khối cầu sắp tan chảy mà rơi xuống...
Không.
Đồng tử cô co , cố gắng rõ chuyện gì đang xảy ánh sáng chói mắt.
Nó lướt qua, mà là đ.â.m xuyên qua rìa cơ thể dạng bọt .
Thành bại chỉ trong khoảnh khắc , trong giây lát đó, gần như tất cả đều ngừng thở.
Đầu tiên là phía lông bàn chải cào qua, tiếp theo là . Giống như một sức mạnh nào đó đang kéo và ép, thứ biến mất chỉ là Yog Sothoth, mà còn cả chất lỏng sắp nhỏ giọt vì nung chảy của .
... Thành công .
Chiếc bàn chải đ.á.n.h răng thành sứ mệnh rơi thẳng xuống, nhưng cho họ cơ hội đưa tay đón, giữa chừng tan chảy trong khí.
Số sử dụng của nó cạn kiệt.
Bầu trời trong xanh, nếu vì cảnh tượng thê t.h.ả.m mặt đất, lẽ ai tưởng tượng những gì xảy .
"Bốp, bốp..."
Tiếng vỗ tay thưa thớt phá vỡ sự tĩnh lặng, Nyarlathotep vỗ tay một cách tượng trưng.
"Yog Sothoth một chiếc bàn chải đ.á.n.h răng đưa về." Anh thích thú cảm thán: "Sau thì mất mặt lắm đấy."
Anh dường như đặc biệt thích trở thành " " chuyện .
Lâm Dữu: "..."
Đừng vội hả hê, vẫn nên nghĩ xem lát nữa về thì sẽ ăn thế nào .
Chắc là sẽ ăn đòn.
Cảnh Thanh Hà vẫn còn kinh hãi về phía bầu trời nơi mà Yog Sothoth biến mất, xác định đối phương thực sự sẽ xuất hiện nữa mới nuốt nước bọt.
"Kỳ lạ..." Cậu lẩm bẩm: "Không kết thúc ? Tại vẫn ..."
Qua ải?
Trừ khi còn gì đó ...
Lâm Dữu đột nhiên nhớ điều gì đó, cô cúi đầu bấm mấy cái điện thoại, lâu , thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Phá án ."
Cô lắc lắc điện thoại, : "Bên phát hiện vài thứ thú vị, bảo chúng nhanh chóng qua đó."
"Em dám ." Cảnh Thanh Hà ghé cửa sổ xe, thở dài một tiếng: "Hầu hết thời gian trong bản đều dùng để chạy đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-91.html.]
" ."
Lâm Dữu cũng đồng cảm sâu sắc: " sắp luyện tay lái ở đây ."
Cô đ.á.n.h lái một cái, chiếc xe rẽ con hẻm vắng vẻ, Cố Hành đang một tòa nhà riêng biệt xa.
Bên chân tựa một đàn ông trói, đ.á.n.h ngất, đầu rũ xuống mãi mà thấy phản ứng.
"Tổng bộ."
Cố Hành : "Chắc là tiến hành nghi lễ, phần lớn đều ở đây, chỉ để tên canh cửa, để ở đây."
Cửa đẩy mở.
So với tòa nhà bỏ hoang , nơi rõ ràng giống một địa điểm tụ tập chính thức hơn, trang trí công phu. Bên tường bày một dãy kệ sách, Giản Minh Giai hứng thú bước tới.
Đầu lâu ở thắt lưng đột nhiên kích động hẳn lên.
"Bên đó!" Nó kêu lên: "Căn phòng đó!"
Lâm Dữu: "Hả?"
Nhìn vẻ nhiệt tình khó kiềm chế của tên , cô cũng đoán chút gì đó. Chỉ theo sự chỉ dẫn của nó, xuyên qua hành lang, bước lên cầu thang trải t.h.ả.m dày cộp, đếm từng phòng một, mở cánh cửa phòng thứ năm.
Quả nhiên.
Đập mắt là bức bích họa với những nét vẽ méo mó, nhưng trọng tâm chú ý của Lâm Dữu và đầu lâu ở đó, họ thấy một bộ...
Xương cốt đặt tấm đệm mềm.
"Đây là xương đùi, đây là xương cổ!" Đầu lâu phấn khích : " cứ thắc mắc chỉ cảm nhận chút chút thôi..."
Nó bực bội dùng đầu húc tấm đệm: "Hóa còn triển khai pháp thuật lên hả?!"
" đám lấy xương của gì..."
"Nghiên cứu? Sưu tầm?" Một giọng vang lên từ phía : " nghĩ giống cái thứ hai hơn."
Đầu lâu: "... Xí."
Thu Vũ Miên Miên
Nó sợ rơi tay đám biến thái , vội vàng thúc giục Lâm Dữu cất hai khúc xương . Sau đó, cô , vững vàng đón lấy thứ mà Cố Hành ném tới.
"Hình như là thứ hai ."
Lâm Dữu ngắm nghía hộp diêm tay: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Kẻ lừa đảo dựa cửa nhàn nhã : "Hy vọng đừng thứ ba."
Lùi một bước mà , ít nhất đừng là tổ đội.
"Trùng hợp thật, cũng nghĩ ."
Quẹt que diêm đầu tiên, Lâm Dữu nhướng mày, cô nhớ lời của Cảnh Thanh Hà đây.
Cô việc sắp thành thợ lành nghề .
Nếu trò chơi hệ thống thành tựu, cô e rằng danh hiệu tội phạm đốt phá.
Không cả.
Cố Hành ném trói đầu ngõ, trong nhà vòng vèo đổ xăng, Lâm Dữu ném một nắm diêm châm lửa. Ngọn lửa bùng lên l.i.ế.m láp đồ đạc, nuốt chửng đống điển tịch giá sách như nhiên liệu.
Đây là tổng bộ của câu lạc bộ bí mật đó, đem tất cả những thứ mà các tín đồ thu thập đốt thành tro bụi, những gì họ thể cũng chỉ đến bước .
Chỉ tiếc, Lâm Dữu nghĩ, đến giờ vẫn còn Wyrms là nhân vật như thế nào.
Trong ánh lửa, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
[Chúc mừng bạn, phó bản cấp A 《Người ngoại quốc》 thành bộ cốt truyện.]
[Biểu hiện của bạn trong phó bản đ.á.n.h giá là... S.]
Lại thêm một cái nữa, Lâm Dữu ngạc nhiên khi phát hiện chẳng còn cảm giác gì nữa.
"Hôm nay đến đây thôi ?"
Trong voice chat đội, Giản Minh Giai hỏi: "Lát nữa định gì?"
"Nghỉ ngơi?" Có thể tưởng tượng Cảnh Thanh Hà bên màn hình đang gãi đầu: "Chạy ở trường cả ngày mệt."
Lâm Dữu "" một tiếng.
"Vậy giải tán ." Cô : " chơi thêm một ván đơn nữa."
"Ơ?"
"Ngày mai chút việc lên ."
" ." Giản Minh Giai nhớ gì đó: "Hai ngày nữa là kết thúc thử nghiệm công khai . Vậy tớ xuống đây, chúc ngủ ngon nha."
"Bái bai chị Dữu."
Hai họ một một offline, Lâm Dữu nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, chuyển sang mở giao diện lựa chọn.
[Bạn chọn chế độ vượt ải đơn.]
Cô chỉ giọng tổng hợp thông báo tiếp.
[Đã kiểm tra lịch sử vượt ải của bạn, thử thách sẽ bắt đầu từ cửa thứ ba.]
Lần , bức tường màu xanh lam u ám của giao diện chính rút như thủy triều.
Trước mắt bỗng nhiên sáng sủa.
Lần cô phó bản là cửa quán trọ, bản ở giữa núi non trùng điệp, hiện tại còn rộng lớn hơn lúc đó nhiều.
"... Gia..." Đầu lâu thuần thục lấy treo lên quai túi xách nhăn cái trán thật của nó, những chữ tấm biển xa: "Carnival?"
Cách đó mười mấy mét, là một công viên giải trí đúng nghĩa.
Chỉ là do bỏ hoang quá lâu, từ bên ngoài thể thấy bên trong cỏ dại mọc um tùm, ngay cả đường ray tàu lượn siêu tốc cũng dây leo bám , thế nào cũng toát vẻ âm u thê lương.
Tấm biển hiệu trông như chỉ cần một cơn gió là thể thổi đổ, tấm ván gỗ to lớn chỉ thể rõ mấy chữ phía . Chữ "Carnival" phía dùng sơn đỏ bôi bẩn lung tung, bên cạnh còn vẽ méo mó hình một chú hề.
Sơn đỏ cũng một thời gian , phía phủ một lớp bụi mỏng.
Cho dù là quỷ dị đến mức như , thì vẫn là , Lâm Dữu định bước , bỗng nhiên dừng .
Đầu lâu: "Giả, giả đó hả..."
Có một bóng từ trong cổng lắc lư .
Da dẻ vì thiếu nước mà nhăn nheo dính xương, bộ quần áo rộng thùng thình miễn cưỡng treo . Xác khô dán tường xoay , khuôn mặt của nó còn nam nữ, chỉ từ bộ quần áo rách nát mà đoán chừng là dáng vẻ của một đàn ông trung niên.
Nó như cảm nhận điều gì đó ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Dữu.
... Lâm Dữu nghĩ xong đời , cô còn đến cửa còn dùng đến một tấm thẻ.
Con ngươi gần như chuyển động của xác khô chằm chằm cô, miệng lẩm bẩm những âm thanh mơ hồ rõ. Ánh sáng trong mắt nó gần như cuồng nhiệt, ba chân bốn cẳng lao về phía Lâm Dữu.
Cảnh tượng thực sự đáng sợ, tay của vươn về phía sách tranh, chỉ chờ đối phương thật sự xông tới.
giây tiếp theo, ngay khi cách giữa cả hai chỉ còn ba bốn mét, rõ ràng cũng chẳng thứ gì vướng chân nó, xác khô cứ thế ngã thẳng xuống đất. Toàn bộ cơ thể đều theo quán tính trượt về phía .
Vừa vặn dừng bên chân Lâm Dữu, còn kịp gì.
Mặt dán xuống đất, bất động.
Đầu lâu: "..."
Lâm Dữu: "..."
Cứu mạng, thời buổi đến quỷ cũng ăn vạ .