Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-10-14 14:23:51
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý thức chìm nổi trong bóng tối.
Tựa như ai đó đang điên cuồng gõ loạn xạ chiếc trống khổng lồ vô hình, tiếng sáo đơn điệu kéo lê những giai điệu hỗn loạn đến buồn nôn, đồng thời văng vẳng bên tai là tiếng hú the thé của những kẻ theo đuôi vô danh.
Vô vàn âm thanh trộn lẫn , nhưng mắt chẳng thấy gì cả, dù dốc hết sức lực, cũng chỉ thể mơ hồ nhận những khối thịt đỏ sẫm lớn trong sự hỗn độn.
Những khối thành hình đó quá lớn, cho nên chỉ thể liếc thấy một góc trong đó, mấy con mắt màu xanh lục chen chúc gần như trong suốt, đang về phía...
Thu Vũ Miên Miên
Lâm Dữu đột ngột mở to mắt.
Ánh nắng chói lóa đến mức khiến tròng mắt đau nhức, cô giơ một tay lên che nửa mắt, dậy từ chiếc giường .
“Ồ." Đầu lâu bệ cửa sổ lười biếng tận hưởng ánh nắng mặt trời: "Nghe phơi nắng bổ sung canxi... Chào buổi sáng nha.”
“Cảm giác thế nào?” Nó hỏi.
Lâm Dữu còn kịp trả lời, thì một loạt tiếng động kinh động đến mở cửa bước , thậm chí đối phương còn kịp đóng cửa, lao thẳng tới.
“Tỉnh ?” Giản Minh Giai lo lắng hỏi liên tục: "Không chứ? Cậu đừng động đậy lung tung, tớ chắc tớ băng bó ...”
“Quý cô .”
Đầu lâu bất mãn : “Cậu đang nghi ngờ sự chỉ đạo của ?”
Giản Minh Giai: “...”
Cái tên tự biến thành pháo hoa nổ tung thật sự khiến chút yên tâm.
“...Sơ suất .” Không để ý đến hai bọn họ, hồi tưởng những diễn biến cho đến nay, Lâm Dữu lẩm bẩm.
Không khí bỗng chốc tĩnh lặng.
“ ?!” Nghĩ đến những chuyện xảy , Giản Minh Giai hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên họ Cố dám tay với , còn chơi trò ám lưng nữa, quả nhiên là tiểu nhân...”
Lâm Dữu gần như đồng thời thở dài tiếng với cô: "Kết quả cũng thật sự gặp Azathoth ...”
Giản Minh Giai: “...???????”
Bốn mắt , nếu cộng thêm hốc mắt đen ngòm của đầu lâu thì là sáu con mắt, cuối cùng cô cũng phản ứng rằng hai bọn họ căn bản cùng tần .
Cô trừng mắt Lâm Dữu, thậm chí còn đoán điều gì đó từ vẻ mặt và lời quá mức bình tĩnh của đối phương, khỏi giật .
"“Này." Giản Minh Giai dở dở : "Đừng với tớ là...”
“ .”
Lâm Dữu hiệu cho cô đóng cửa : "Tớ loại để khác đ.â.m lưng mà hề .”
“...”
Giản Minh Giai há hốc miệng, nhất thời nên phản ứng thế nào.
“Thật là liều lĩnh.” Khó khăn lắm mới lấy tinh thần, cô đóng cửa , lắc đầu xuống mép giường: "Sơ sẩy một chút là loại ngay, rốt cuộc đang nghĩ gì ?”
Không vội trả lời câu hỏi của cô, Lâm Dữu hỏi ngược : “Bây giờ đang ở ?”
“Nhà của La Cảnh." Giản Minh Giai bổ sung thêm: "Thuê.”
“Trước đó tìm thấy địa chỉ nhà trong điện thoại, vốn định dùng, bây giờ dịp dùng đến. Sau khi mất m.á.u quá nhiều và ngất , tên chỉ cho tớ cách băng bó khẩn cấp.”
Cô liếc cái đầu lâu, rõ ràng mấy tin tưởng thủ thuật phù thủy mà nó lúc đó, ngờ hiệu quả đến bất ngờ.
“Trong thời gian La Cảnh và Tiểu Cảnh tạm thời đ.á.n.h lui những tín đồ đến tấn công. Sau đó chúng chạy một quãng đường dài đường lớn chặn một chiếc taxi. Tài xế m.á.u dọa cho sợ hết hồn, đảm bảo sẽ ngoài...ừm, nhưng độ tin cậy của lời chỉ nên cho vui thôi, đợi thể tự do thì nhất là nên đổi chỗ ở .”
“Bây giờ tớ .”
Lâm Dữu cúi đầu hai tay , vị trí đ.â.m lệch khỏi chỗ hiểm, cộng thêm việc chữa trị kịp thời, ngay cả thể lực cũng giảm nhiều: " cứ ở đây .”
“Đây cũng là kế hoạch?”
“Ừm.”
Phát hiện hề gì về chuyện , Giản Minh Giai thở dài một .
“Cậu phát hiện từ khi nào?”
Giản Minh Giai đương nhiên là về Cố Hành, bây giờ tuy đằng còn nguyên nhân khác, quả nhiên cô vẫn mấy thiện cảm với .
“Ngay từ đầu .”
Lâm Dữu một cách nhẹ nhàng, khiến bạn trợn tròn mắt.
“Trước đó tớ nghĩ." Cô : "Tại một tớ xuất hiện ở cái quán trọ đó.”
“Nghĩ nghĩ , lẽ biểu hiện của tớ trong phó bản khiến hệ thống cho rằng tớ là kiểu hễ phát hiện tin đồn kỳ lạ nào là sẽ xông pha một đến đó...”
Giản Minh Giai nhịn mà phản bác: “Cậu ?”
Lâm Dữu: “...”
Được , cô chính là .
“Nói chung, thời gian trong phó bản luôn tuần , chơi đến một cũng sẽ những sắp xếp phù hợp với logic và phong cách cá nhân hơn. Như , một khác chút kỳ lạ.”
“Cậu Tiểu Cảnh?”
Lâm Dữu “ừm” một tiếng.
“Lần luôn hành động cùng tớ, cũng tính thế nào mà." Cô : "Tránh xa hoặc cùng tớ mới là bình thường, tự chạy tìm giúp đỡ phù hợp với tính cách của , thể hỏi xem tự chọn cái nào.”
“...Vậy nên, e rằng thiết lập thực sự là ngược .”
“Ý là." Giản Minh Giai hiểu : "Không tìm ‘Cố Hành’ vì chuyện con của Hắc Sơn Dương, mà là ‘Cố Hành’ ngược tìm ?”
Lâm Dữu gật đầu.
“Lúc đó tớ bắt đầu nghi ngờ cái gọi là văn phòng thám tử liên quan đến thế lực khác. Âm thầm giúp bọn họ thu thập thông tin, danh nghĩa còn thể đường hoàng tìm đến những nhân chứng từng thấy con của Hắc Sơn Dương, khiến Victor tin tưởng đến mức giao cả con d.a.o găm của Nyarlathotep cho ...”
“Đương nhiên , điều thực sự khiến tớ nghi ngờ là một cuộc điện thoại.”
Họ đang bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo bên cạnh xe, thì điện thoại của Cố Hành vang lên. Mặc dù lập tức tắt máy, là điện thoại của khách hàng cũ gọi đến, nhưng vẫn gây sự chú ý cho Lâm Dữu.
Sao trò chơi thể xuất hiện những thông tin rác liên quan thời điểm quan trọng như , hơn nữa, gặp cơ hội thể trở thành manh mối, cách bình thường là nên thử xem ?
Anh che giấu chuyện vốn đủ đáng ngờ .
...Cảnh Thanh Hà thì tin sái cổ.
“, như cũng chút kỳ lạ ?”
Giản Minh Giai suy nghĩ : “Tớ nhớ khi các về, văn phòng lục tung lên. Đã là một bọn, bọn họ để gì?”
“Đương nhiên là vì cảm thấy phản bội .” Lâm Dữu chống cằm: "Sau đó Nyarlathotep Hắc Sơn Dương, càng sâu sắc thêm sự nghi ngờ .”
“Tớ tạm thời trấn an bọn họ như thế nào, còn khiến bọn họ tự cho là giăng bẫy...”
“...Chờ ." Giản Minh Giai ngẩn : "Bọn họ cho là?”
“ , là chuyện như đó.”
“Kế hoạch ban đầu của là dụ một bộ phận đến, thừa lúc hỗn loạn bắt lấy vài , cố gắng moi càng nhiều thông tin càng .” Lâm Dữu khoát tay: ", tớ chi bằng triệt để hơn một chút.”
Cô hiệu lên vết thương đó.
“Vì bắt đầu nghi ngờ , lấy lòng tin thì trả giá một chút. Vậy thì cứ giả vờ tay với tớ mặt bọn họ, nhân cơ hội cái câu lạc bộ đó. Làm như rủi ro nhỏ, nhưng nếu thể đổi lấy việc đến lúc đó thể trong ứng ngoài hợp...”
Giản Minh Giai: “...”
Cảm tình là do chính đề xuất hả???
Biểu cảm của cô đổi liên tục, cuối cùng hỏi: “Vậy con d.a.o găm mà dùng...?”
Cô Cảnh Thanh Hà về sự bất thường của nó, giờ cũng đoán ít, chỉ một câu trả lời khẳng định.
Lâm Dữu “” một tiếng.
“Đời luôn chút kích thích mới thú vị chứ? Tớ chỉ thử xem thực sự thể dùng nó để gặp Azathoth thôi." Cô : "Đáng tiếc là thành công.”
...Quả nhiên.
Mí mắt Giản Minh Giai giật liên hồi, thảo nào cô tỉnh lỡ kế.
“Tớ chỉ kịp nó một cái thôi, xem vẫn theo cái nghi thức cho đàng hoàng...”
Dưới ánh mắt săm soi của Giản Minh Giai, Lâm Dữu đảo mắt.
“Đừng tớ như thế, tớ còn đường lui.” Cô đảm bảo, lập tức chỉ đầu lâu: "Là nó bảo tớ thanh niên thì cứ mạnh dạn , nhất định cứu , nếu tưởng tại tớ nhanh chóng nghĩ thế nào.”
Đầu lâu ngờ bán nhanh như , nó kinh ngạc tột độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-87.html.]
“ khuyên , tuyệt đối khuyên .”
Nó kêu lên với khát khao sống còn mãnh liệt: “ cô nhất quyết , tin !”
Giản Minh Giai: “...”
Có cô bạn thanh mai trúc mã thế thật khiến hao tâm tổn trí.
Cô thở dài một : "Làm ơn hãy cho tớ chuyện gì đang xảy khi bắt tớ cứu, nếu thì tớ sợ hết hồn.”
“Chẳng vì sợ nhiều quá thì sẽ tự nhiên ." Lâm Dữu : "Với , tớ tin năng lực của .”
Người một đường thăng cấp chỉ mỗi cô.
Đầu lâu cô Giản Minh Giai, nó hét to quá, thu hút sự chú ý của hai ngoài cửa.
“Thế nào." Giản Minh Giai hỏi: "Nói cho họ ?”
“La Cảnh thì thể, Cảnh Thanh Hà thì...”
Lâm Dữu và cô , hẹn mà cùng đạt sự đồng thuận.
Với cái tính phần bảo thủ của , nhất là từ từ chuyện với .
“Chị Dữu, chị tỉnh ?” Cảnh Thanh Hà gõ cửa hai cái đẩy cửa bước , mừng rỡ : "Em còn đang nghĩ là...”
Đột nhiên nhớ chuyện xảy đó, sắc mặt biến đổi.
“Thiệt là uổng công em còn thấy tên ít nhiều gì còn đáng tin." Cậu bất bình : "Ai ngờ tay độc ác với chị Dữu như ...”
“Không .”
Không gì hơn, cảm giác lo lắng cho chắc chắn tệ. Lâm Dữu , cô từ xa thấy La Cảnh Giản Minh Giai kéo sang một bên, trong lúc trò chuyện kinh ngạc về phía .
“So với chuyện đó, quan trọng hơn là nghĩ xem nên gì với tình cảnh hiện tại.”
Cảnh Thanh Hà lẩm bẩm “Đâu là quan trọng”, Lâm Dữu , nhưng nhanh, cô ngoài cửa sổ, thu nụ .
Dưới lầu đậu mấy chiếc xe cảnh sát.
Cố Hành xác nhận chắc chắn rằng trong cục cảnh sát cũng của cái câu lạc bộ bí mật đó, việc tìm địa chỉ nhà La Cảnh chỉ là vấn đề thời gian, nhưng đến nhanh hơn cô tưởng.
Nhận thấy ánh mắt cô tới, Cảnh Thanh Hà cũng theo đó mà tiến đến cửa sổ, khi thấy cảnh tượng thì lập tức hít một khí lạnh.
“Chị Dữu." Cậu vội vàng : "Hay là chúng mau chóng...”
Chuông cửa vang lên.
Lâm Dữu suy nghĩ một lát.
“ mở cửa.” Cô .
“ mà...”
Cô nhướng mày: "Tin .”
Cậu im lặng.
Hai Giản Minh Giai vẫn còn ở phòng khách yên lặng tất cả những chuyện , cần qua mắt mèo nữa, Lâm Dữu kéo chốt cửa xuống.
Ngoài cửa là cảnh sát thật s.ú.n.g thật.
“Giơ tay lên." Người dẫn đầu lệnh: "Giơ qua đầu!”
Đối diện với họng s.ú.n.g đen ngòm, cô chậm rãi giơ hai tay lên.
*
Đến cục cảnh sát, ngay cả khâu thẩm vấn cũng bỏ qua.
“Các cáo buộc." Viên cảnh sát đang chuyện gần năm mươi tuổi, những nếp nhăn má hằn sâu xuống, trông vẻ là chức quyền: "Có các tình nghi mưu sát Victor Norton.”
Victor Norton là thừa kế con d.a.o găm do chú để diệt khẩu.
Dù rõ đây là đám giáo đồ cố ý hãm hại, Giản Minh Giai vẫn nhịn mà lên tiếng.
“Chứng cứ ?” Cô hỏi: "Không thể chỉ vì vài câu mà trực tiếp định tội chứ?”
“Vậy các thể giải thích tại xuất hiện ở nhà Norton đêm khuya ?”
Cái thuộc phạm trù thể , Lâm Dữu hất cằm.
“Ít nhất cũng một chút gì đó chứ.” Cô chỉ Cảnh Thanh Hà: "Nhà là hai chúng đến, liên quan gì đến hai họ?”
“Không mặt tại hiện trường chắc là đồng phạm.” Viên cảnh sát dường như quyết tâm chụp cái mũ tội danh vô cớ lên đầu bọn họ, lạnh lùng .
“ ngay cả trình tự bình thường cũng ?”
La Cảnh vỗ vỗ song sắt.
“Có ai lên trực tiếp bắt giam ?”
Họ đang ở trong nhà tù tạm giam phía cục cảnh sát, nam nữ tách biệt, nhưng cũng chỉ ở kế bên.
Lần viên cảnh sát chẳng thèm để ý đến , trực tiếp qua loa ghi thêm vài nét tấm bảng trong tay, ném một câu khô khan “Nhân chứng sẽ đến ” xoay rời khỏi hành lang.
Giản Minh Giai “xì” một tiếng: "Nếu họ cứ phá án như thế thì sớm muộn cũng xong đời.”
“Đã sắp xong ." Lâm Dữu nhắc nhở: "Đều đang triệu hồi Tà Thần tự tìm đường c.h.ế.t cả đấy.”
“Ước gì hệ thống thành tựu nhỉ.”
Cảnh Thanh Hà lơ đãng : “Đạt thành tựu, trải nghiệm tù trong game.”
Nói cũng , nghĩ, nếu thật sự , thì những thành tựu mà chị đại mở khóa chắc đều là...
Dù nhốt nhà tù, bầu khí cũng mấy căng thẳng, dù thì mấy song sắt cũng thể giam giữ họ, chỉ là yên tĩnh theo dõi thôi. La Cảnh dứt khoát dựa tường, tự chơi oẳn tù tì với Tả.
Kim đồng hồ tường từng giây từng phút trôi qua, gần mười phút , cánh cửa đột nhiên mở .
“Lát nữa sẽ dẫn ngài biên bản." Một cảnh sát trẻ tuổi dẫn đường phía : "Xin hãy xác nhận xem là những .”
Họ rõ phía .
Là Cố Hành.
Cảnh Thanh Hà bật dậy, nếu hiện tại đang giam bên trong còn ở xa, lẽ động thủ .
"Anh..."
Tên phản bội công khai cứ coi như thấy gì, Lâm Dữu chạm mắt với .
Cố Hành song sắt, cô thêm một .
"Ừ." Anh : " thể chứng."
...Một suýt chút nữa mất mạng, sẽ phản ứng gì khi đối mặt với hung thủ?
Hành động đột ngột của cô vượt quá dự đoán của hầu hết .
Một cú đ.ấ.m mạnh mẽ đ.á.n.h thẳng mặt Cố Hành. Lâm Dữu hề kiềm chế sức lực, cú đ.ấ.m khiến nghiêng đầu, khóe miệng rách toạc chảy chút máu. Chưa kịp để phản ứng, một tay khác túm lấy cổ áo , mạnh mẽ kéo về phía .
Chiều rộng của song sắt đủ để bên trong đưa tay , hai chỉ cách một cánh cửa nhà tù.
"Cô đang gì ?!"
Viên cảnh sát phía hét lên: "Bỏ tay !"
Lâm Dữu chỉ liếc một cái.
"Biết kẻ dám đắc tội với kết cục thế nào ?" Cô cất cao giọng, giả lả: "Anh sẽ hối hận đấy."
"Thật ."
Anh gạt tay đang nắm cổ áo , ngẩng đầu lên.
"Vậy thì chờ xem." Cố Hành dùng ngón tay cái lau vết m.á.u ở khóe miệng, để bụng.
"Dù bây giờ các cũng chỉ thể ngoan ngoãn ở đây thôi."
"Rầm" một tiếng, cánh cửa hành lang đóng sầm . Đợi đến khi chắc chắn trong thời gian dài sẽ ai đến nữa, Lâm Dữu lưng , dùng cơ thể che khuất phạm vi chiếu của camera giám sát ở góc trần nhà.
Cô buông tay, mở thứ nhét tay.
Chìa khóa cửa nhà tù kêu leng keng khe khẽ, mảnh giấy dài bằng đốt ngón tay ghi một dòng địa chỉ.
"Đi."
Lâm Dữu nhếch mép: "Đi úp sọt hang ổ của bọn chúng."