Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:55:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên Lâm Dữu sẽ ngốc đến mức thật.
Cô chỉ yên lặng bọn họ phiên bàn luận về tình cảnh khó khăn của hiện tại, chỉ thiếu điều thẳng là đám đó cô xử lý gần xong , cần tiếp tục đấu trí với khí nữa.
gì cũng nhịn .
'' đúng.''
Đồng đội mới tới phụ họa: "Quan trọng nhất vẫn là cẩn thận."
"Nói mới nhớ." Anh để đầu đinh ngắn ngủn, trông vẻ hoạt bát nhanh nhẹn: "Đi tới lui là đụng chơi, là chúng coi như tội phạm và giam giữ với tư cách nhân viên cấp D, thế mấy nhà nghiên cứu ?"
''C.h.ế.t .''
Người thuận miệng đáp, khuôn mặt chữ điền và cái trán rộng.
Anh thấy bọn họ đều nhao nhao về phía , lập tức .
"Mọi thấy ?" Lúc cũng phân biệt rõ là đông nam tây bắc, đành tùy tiện chỉ một phương hướng: "Lúc ngoài thì đụng một tên đấy. Một kẻ mặc áo blouse trắng rơi thẳng từ trần nhà xuống. Thẻ tên n.g.ự.c cũng bẩn hết, nhưng lướt qua thì hình như là một tiến sĩ."
Lâm Dữu: "Bẩn á?"
Cô tò mò hỏi một câu, chỉ thấy đối phương gật gật đầu.
"Chỗ rơi xuống cũng ."
Anh nhớ : "Giống như bùn đen rơi lộp độp, như thể ăn mòn, đó của vị tiến sĩ cũng dính một chút..."
"Chẳng qua khi đó ông c.h.ế.t ."
Đồng đội bổ sung.
"Mặt mũi và tay chân trông như khô nứt sống sượng . Dù cố nén sợ để tìm kiếm xung quanh, nhưng chẳng thấy gì cả."
Trên mặt Lâm Dữu và đàn ông đeo kính viền vàng đều lộ vẻ hiểu điều gì đó.
Nghe miêu tả , chắc chắn là The Old Man.
Chỉ là suy nghĩ của hai giống lắm, so với đồng đội đang lo lắng nguy hiểm ẩn núp bên cạnh thì trong đầu Lâm Dữu chỉ hiện lên hình ảnh về cái "túi gian" t.h.ả.m thương chẳng khác nào cơn bão quét qua.
Tại trạm gần như còn ai sống sót, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là thể hiểu .
Nhiều SCP đột phá quản thúc, những nhân viên ở gần nhất sẽ là những đầu tiên gặp nạn. Khi nhóm hi sinh đầu tiên xuất hiện, Tổ chức sẽ nhanh chóng phản ứng và sơ tán những nhân viên còn , nhưng nếu là cấp D thì sẽ trong phạm vi bảo vệ của bọn họ.
Dù vốn dĩ cũng là một phạm nhân t.ử hình, trong tình huống khẩn cấp, chẳng ai rảnh tay mà lo cho đám còn nhốt trong "nhà giam". Nguyên nhân lớn nhất khiến Tổ chức đến giờ vẫn dùng b.o.m hạt nhân trực tiếp tấn công căn cứ, tám mươi phần trăm là để phòng ngừa những thực thể dị thường mất khống chế.
Đặc biệt là SCP-682, Tổ chức chậm chạp thử nghiệm vũ khí hạt nhân để giải quyết nó chính là vì sợ nó sẽ tiến hóa để thích nghi với phóng xạ, mà nếu chuyện đó xảy , bọn họ sẽ mất con át chủ bài duy nhất còn trong tay.
Ở một góc độ nào đó, Lâm Dữu thầm nghĩ, khi bọn họ còn cảm ơn Bò Sát Bất T.ử nữa kìa.
''Đáng tiếc." Đầu đinh thầm: "Nếu thể tìm một hai sống sót, ít chúng còn thể rõ rốt cuộc chuyện xảy như thế nào."
Hiển nhiên, chỉ Lâm Dữu chuẩn điều tra chân tướng đằng chuyện quản thúc mất hiệu lực , cũng khác nghĩ giống cô.
"— Đợi lát nữa.''
Đầu đinh đột nhiên tỉnh táo .
"Vừa là ai thấy tiếng trực thăng ?"
'' ." Người nọ vội vàng giơ tay: "Có ý kiến gì ?"
"Trực thăng xa lắm ?"
''Rất gần, chắc chỉ cách trần nhà tầm hai, ba mét gì đó."
Đầu đinh hì hì: "Vậy là .''
Anh dứt khoát khoanh chân xuống tại chỗ, tại lôi một chiếc máy tính từ trong ba lô . Anh đặt máy tính xuống và mở mặt , tới mấy giây, màn hình sáng lên.
Lâm Dữu thực sự cân nhắc một lúc xem nên cho bọn họ SCP-682 đang bẹp ngay gần đây , nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
Dù thì cách vẫn còn xa, mà nếu nó thực sự hồi phục , dựa theo tính tình nóng nảy của nó, nhất định nó sẽ gây một trận náo loạn để xả giận.
Đến lúc đó trốn cũng muộn.
Cô đoán đây chính là năng lực của đầu đinh. Cô thấy ngừng gõ bàn phím, lôi hai tai đeo từng cái một, vẻ mặt càng ngày càng tập trung tinh thần.
''Nghe .''
Bỗng dưng .
" chặn tín hiệu của bọn họ, nhưng chỉ phá giải một phần." Đầu đinh cau mày, lặp một cách mơ hồ: "Giống như ai đó ban nãy, 'Đặc công thường trú tiêu diệt bộ'... 'Chấp thuận yêu cầu hỗ trợ', còn gì mà 'Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Omega-7' ..."
"Cậu chắc đó là Omega-7 ?" Người đàn ông đeo kính lập tức ngắt lời.
Đầu đinh "A" một tiếng: " khẳng định lầm.''
"... Thế nào?'' Anh hoài nghi hỏi.
"'Omega-7' chỉ là mật danh, nếu đó là đội đặc nhiệm." Người đàn ông đeo kính gọng vàng : "Tên của họ là Chiếc Hộp Pandora."
Lâm Dữu lên tiếng.
Xem , bọn họ đang ở trong một thời điểm mà Omega-7 vẫn còn hoạt động.
Đội đặc nhiệm cơ động là lực lượng vũ trang đặc biệt trực thuộc quyền quản lý của Tổ chức.
Nếu trong một trạm nào đó xuất hiện tình huống mà các đặc công ở đó thể giải quyết , ví dụ như một vụ quản thúc cấp độ nguy hiểm cao mất hiệu lực thì sẽ điều động đội đặc nhiệm từ nơi khác đến hỗ trợ trấn áp.
Và điểm đặc biệt nhất của ''Omega-7'', cũng là lý do nó gọi là "Chiếc Hộp Pandora"—
Đây là đội duy nhất SCP tham gia.
Hay đúng hơn, đội đặc nhiệm vốn thành lập xoay quanh một SCP hình trung tâm.
Vì , "Chiếc Hộp Pandora"- đúng như tên gọi của nó, Tổ chức bắt đầu sử dụng sức mạnh của các sinh vật siêu nhiên giống như mở chiếc hộp ma quỷ Pandora.
''Tên đội trưởng là một tên cuồng bạo lực.''
Người đàn ông đẩy mắt kính theo thói quen: "Lúc chỉ thiếu chút nữa là đ.á.n.h c.h.ế.t SCP-682 , nếu thật sự đụng là xong đời.''
''Vậy chẳng chúng chạy thật nhanh ?" Đầu đinh đóng máy tính : "Tìm thêm vũ khí gì đó.''
... Tuy rằng đ.á.n.h nhất định là đ.á.n.h , nhưng gì cũng thấy an tâm hơn!
''Có thể tìm chút gì quanh đây ?''
Anh nghiêng đầu sang chỗ khác: "Nhìn xem, phòng khóa, là lục lọi thử?"
Lúc mới chiếc mặt nạ kéo đến đây, Lâm Dữu cũng để ý lắm đến cánh cửa bên cạnh. nghĩ kỹ , chắc nơi đó cũng chẳng chứa thứ gì quá quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-104.html.]
Những khác tám chín phần mười cũng là nghĩ như , nhưng nhỡ thì ? Ôm trong lòng một chút xíu chờ mong, năm cùng ùa trong.
Thoạt trông giống như một phòng nghỉ, nơi nhân viên thể tạm dừng chân trong thời gian ngắn.
Người đàn ông đeo kính là đầu tiên mở cửa tủ .
''Ở đây đèn pin." Thấy đồ đạc bên trong, hai mắt sáng ngời: "Còn mặt nạ phòng độc.''
" tìm thấy một con dao!"
Giọng điệu hưng phấn của đầu đinh lập tức trở nên ngượng ngùng: "... Mặc dù là d.a.o gọt hoa quả.''
So với hai bọn họ, Lâm Dữu chỉ mò một hộp t.h.u.ố.c lá thể là thu hoạch gì.
Cô thở dài một nửa thì đột nhiên cảm thấy đúng.
Nếu đây là một thích hút t.h.u.ố.c ở chỗ , cũng nghĩa là -
Lâm Dữu nhanh chóng kéo mấy ngăn kéo bàn , phía đều rỗng tuếch, nhưng cũng may cô thật sự thấy cái bật lửa ở góc cùng.
Cầm cái bật lửa ném lên ném xuống, thử châm lửa, Lâm Dữu thầm nghĩ ít nhất thể dùng để chiếu sáng.
Không còn bao nhiêu nhiên liệu.
Phòng nghỉ vốn cũng trống , đúng như bọn họ nghĩ, gì để lục lọi.
"Ôi chao.''
Chờ khỏi cửa, rẽ qua khúc cua, đồng đội bên cạnh Lâm Dữu thở dài.
'' chỉ tìm thấy nửa quả hạch nát, thế là cái quái gì chứ."
"Không chừng phía vẫn còn." Đầu đinh cùng, tiện tay vịn bức tường, giọng phần lơ đễnh: ''— ''
Lời của đột nhiên dừng .
Trên mặt hiện một loại biểu cảm mê mẩn như mộng ảo, cứ như lặng tại chỗ, như thể đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc thật lớn.
Thu Vũ Miên Miên
"Này."
Người cảm thấy gì đó sai sai, bèn đầu : "Sao...''
Những từ ngữ còn đứt ngang khi rõ cảnh tượng mắt.
Một bà lão gầy gò, tóc tai rối bù rũ rượi đang bám chặt vai đầu đinh, khóe miệng dính đầy máu, nở một nụ rợn tóc gáy với .
Bà thô bạo xé rời một mảng thịt vai đầu đinh, nhai ngấu nghiến trong miệng. Một giây , ngay khi tất cả còn kịp phản ứng, bà mở miệng nữa, gặm thẳng cổ họng của đầu đinh.
Mà bản đầu đinh vẫn đó, nở một nụ ngu ngơ như thể chẳng hề nhận chuyện gì đang xảy .
''Chạy mau!"
Máu tươi phun , b.ắ.n tung tóe lên ở gần đó. Trái ngược với giọng điệu bình tĩnh lúc , đàn ông đeo kính kích động hô: "Đừng chạm ! Không cứu nữa!"
Cho dù là ai xé cổ họng như cũng thể cứu , e là bản loại . Lâm Dữu chút do dự, trực tiếp xoay .
"Cứ nấp ." Vết thương đùi Lương Tư Đình chữa trị nên cũng còn ảnh hưởng nhiều đến hành động, ý thức quản gia thể sắp nhịn nữa mà xuất hiện, cô hạ giọng, cũng ông thấy : "Đừng vội ngoài."
Thế cục vẫn đến mức mất khống chế.
"Móa móa móa!"
Người đồng đội mặt chữ điền sụp đổ : "Con nó đây là cái gì !"
"Số hiệu SCP-352." Lâm Dữu bớt chút thời gian đầu , thấy bà lão gầy gò dỡ tay chân của đầu đinh , đầu về phía bọn họ, rõ ràng là đuổi theo: "Baba Yaga!"
"Đó là phù thủy trong truyện cổ tích Nga ?"
''Hiển nhiên chỉ là truyện cổ tích!''
Người đàn ông đeo kính trông vẻ giỏi vận động, mới chạy vài bước thở : "Vẫn còn quản thúc ở đây—"
"Các thấy bức tường mà vịn ? Nhìn kỹ , là tóc trong suốt!" Anh cố hết sức nặn âm thanh: "Vừa chạm là sẽ quấn lấy ngay lập tức!"
''Cái quái gì ?!"
''Để giải thích.''
Lâm Dữu thở phào.
"Tóc của bà thể dài theo ý , bên phủ một lớp gì đó, khi chạm cơ thể con thì nó sẽ tự động phản ứng, tấn công hệ thần kinh khiến sinh ảo giác."
"Bà thích ăn thịt , nếu chỉ chạm tóc thì vẫn còn cơ hội hồi phục, nhưng c.ắ.n thì sẽ mất lý trí, mặc cho bà xâu xé—"
Không còn thời gian để giải thích thêm, đồng đội mặt chữ điền ngoảnh và thấy quả nhiên bà già đó vẫn đang đuổi theo, bèn cúi đầu mắng một câu. Chờ đến khi đầu , thấy cánh cửa mở rộng phía , mới tựa như bắt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
''Cửa!''
Anh hét lên.
"Phía cửa!"
Chạy thoát khỏi Baba Yaga là chuyện thể- bà chỉ cần dùng mấy giây ngắn ngủi là thể kéo gần cách giữa hai , tìm một chỗ trốn trở thành thượng sách.
Chờ cuối cùng hốt hoảng xông , trực tiếp dùng lưng đập mạnh cửa, vội vã cài then chốt, lúc còn định tiếp tục ghì chặt cửa thì đột nhiên quát to một tiếng "A", giống như đẩy lui về phía vài bước.
Bộ tóc dày đặc rậm rạp gần như trong suốt như sợi vụn chui khe cửa, còn đang thử vặn chốt cửa. Mục đích rõ ràng, chính là mở cánh cửa , biến bọn họ thành món ăn trong mâm.
"Cái — bây giờ?" Không thể chạm , đồng đội mặt chữ điền lắp bắp : "Nếu d.a.o thì..."
"Người d.a.o ăn mất ."
Người đồng đội phòng cuối cùng đưa tay che mặt: "Hơn nữa, nếu giữ chặt thì cắt ? Anh dám chạm ?"
''Chỉ còn một biện pháp." Anh c.ắ.n răng: "Tìm xem trong phòng còn lối nào khác , nhanh chóng bỏ mặc tên .''
Nghĩ thì cũng lý, hai rối rít đảo mắt khắp căn phòng thí nghiệm trông vẻ kín bưng , mong mỏi tìm thấy một cánh cửa khác một cái cửa sổ nào đó, trong lòng còn ôm may mắn nghĩ rằng thể tồn tại một cánh cửa bí mật nào đó.
Lâm Dữu hít sâu một .
Nếu để cô … thật cũng là cách giải quyết.
Thừa dịp bọn họ chú ý, Lâm Dữu lặng lẽ xổm xuống, dùng bật lửa dò xét từng chút một. Nếu là tóc, hẳn là thể đốt —
Chỉ ngay khi bật suy nghĩ, cô ngẩng đầu một cái, bắt gặp một đôi mắt tròng kính đang chăm chú chằm chằm.
Lâm Dữu: "..."
Người đàn ông đeo kính: "..."
Không kịp thu tay .
Ngọn lửa phần đầu của bật lửa lắc lư, đốt một nhúm tóc trong khe cửa.