Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghe nói em ngủ rất ngon - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-08-14 16:04:21
Lượt xem: 202

Hôm sau, biên tập viên sắp xếp xong lịch ký tặng, sắp xếp lại lịch trình trong tay, gửi email cho Lâm Miên, tiện thể gọi điện cho cô.

"Ký tặng liên tục hai ngày, có thể sẽ hơi vất vả. Lần này có nhiều người tham gia lễ hội, ngày mai tòa soạn sẽ sắp xếp thêm hai trợ lý đi cùng, bên ban tổ chức đã liên hệ xong." Biên tập viên tắt máy tính, nghĩ đến hình ảnh mềm mại dịu dàng của Mộc Miên ngoài đời, không yên tâm dặn thêm: "Ở hiện trường nên đeo khẩu trang nhé."

Lâm Miên bật loa ngoài, miệng vẫn ngậm túi sữa, ậm ừ đáp lại.

"Fan quá nhiệt tình cũng không tốt, năm ngoái có fan xông lên hôn Quan Đào, bức ảnh đó giờ vẫn treo ở phòng biên tập làm bảo bối đấy." Biên tập viên nói chuyện phiếm vài câu, thấy đối phương có vẻ không tập trung, liền hỏi: "Cô đang bận à?"

Đối phương giọng càng mơ hồ: "Đang cất đồ."

Biên tập viên: "..."

Lâm Miên cuối cùng cũng tìm thấy cái hộp ở đáy thùng, chuyển túi sữa sang tay, lần này nói rõ ràng: "Đang cất đồ."

Tối qua Lâm Miên xin được cà vạt từ Khuyết Thanh Ngôn, cô nghĩ cả buổi sáng để cà vạt ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại tìm ra cái hộp đựng đĩa Blu-ray quý giá, cuộn cà vạt lại để vào cùng.

Bìa đĩa Blu-ray in hình khuôn mặt kinh dị bị che một nửa bởi cà vạt đen, trông có chút hài hước.

Lâm Miên không cảm thấy mình xúc phạm đĩa phim kinh dị, thỏa mãn cất hộp đi, rồi ngậm lại túi sữa, nhìn qua tờ lịch công việc dán trên tường phòng làm việc.

Trên tường dán tờ lịch làm việc in ra, là do Khuyết Thanh Ngôn gửi cho cô.

Hôm nay buổi chiều anh có lớp giảng cho thạc sĩ và tiến sĩ, buổi sáng sẽ ở văn phòng xử lý công việc.

Lịch trình được in màu sắc, bên cạnh lịch trình buổi sáng có ghi rõ hai chữ màu đỏ:

Không bận.

[Xiaosi]

Lịch ký tặng rất gấp, ngày mai Lâm Miên phải đi trước, trước khi đi không quên ghé qua Đại học K.

Tòa nhà văn phòng của giảng viên Khoa Luật ẩn mình sau khuôn viên xanh mát, liền kề với tòa nhà nghiên cứu của trường. Lâm Miên đã đến vài lần, thông thạo đi qua con đường nhỏ, tiện thể nhớ lại một lần.

Trước đây cô đến đây, nếu không bị Khuyết Thanh Ngôn kéo đi huấn luyện thì cũng đi nộp bản kiểm điểm, lần này đàng hoàng đến mà không mang theo chút cảm giác tội lỗi nào, đây là lần đầu tiên.

Mặc dù lần này mục đích của cô cũng không… đàng hoàng lắm.

Lâm Miên đi qua tòa nhà nghiên cứu, vô tình liếc nhìn, thấy vài ba học sinh đeo ba lô từ trong tòa nhà đi ra, vừa kết thúc một phiên tòa giả định cường độ cao, khuôn mặt mệt mỏi không muốn sống.

Lâm Miên đứng lại một lúc, trong đầu nhanh chóng lướt qua lịch trình của Khuyết Thanh Ngôn.

Vụ án mà Khuyết Thanh Ngôn nhận tạm thời kết thúc một giai đoạn, tiếp theo ngoài thời gian dạy học sinh ở trường, anh còn phải tổ chức hội thảo, dẫn đề tài, kiểm tra luận văn…

Tóm lại, có thể anh sẽ bận hơn.

Lâm Miên thu lại chút suy nghĩ mơ màng vừa nảy ra, chọn giải pháp thấp hơn, buồn bã nghĩ, cô cũng không quấy rầy anh, nói vài câu rồi đi.

Còn chưa kịp buồn bã xong, Lâm Miên đã bị người ta chặn lại ngoài hành lang văn phòng.

“Lâm Miên? Trùng hợp vậy, sao cậu lại đến đây?” Từ Trục đến đưa tài liệu nghiên cứu, từ xa đã thấy cô bạn cũ trước cửa văn phòng sếp, vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, “Lại đến tìm sếp của mình à?”

Lâm Miên đáp một tiếng.

Từ Trục nhìn kỹ hơn, phát hiện lần này Lâm Miên không mang theo bất cứ thứ gì, đoán rằng cô chỉ đơn giản là đến để gặp người.

Lúc đầu Lâm Miên từng dò hỏi anh không ít về Khuyết Thanh Ngôn, Từ Trục còn nghĩ đối phương đơn thuần là vì tài năng của người ta mà đến nghe giảng.

Từ Trục và Lâm Miên quen nhau từ thời đại học, khi đó cô vì sáng tác truyện tranh tìm cảm hứng, thỉnh thoảng đến dự thính một số lớp khác, chỉ riêng môn chuyên ngành của Từ Trục, hai người đã gặp nhau không ít lần. Vì vậy ban đầu Lâm Miên hỏi về Khuyết Thanh Ngôn, Từ Trục cũng không để bụng, tiện tay chia sẻ lịch trình của thầy hướng dẫn mình.

Sau đó…

Sau đó Từ Trục nhìn chằm chằm vào tin nhắn “Mình muốn tặng hoa” của Lâm Miên mà ngây ra như khúc gỗ.

Tặng hoa thì cũng thôi đi, lần này trực tiếp tìm đến văn phòng.

Với tính cách của sếp mình, lát nữa Lâm Miên chắc sẽ bị nói khóc ngay tại chỗ.

“Có lẽ cậu không biết,” Từ Trục định bụng làm khúc gỗ đến cùng, khuyên nhủ, “Trước đây mình có một đàn em rất thích sếp mình, cũng tranh thủ lúc sếp không có ở đây, ba ngày hai lượt đến tặng quà, còn tốn công đan khăn len tặng, cậu đoán xem thế nào?”

Câu hỏi cuối còn mang chút cảm giác hồi hộp kể chuyện ma.

Lâm Miên thần tình phức tạp, hỏi theo: “Thế nào?”

“Một ngày nọ cô ấy đến tặng quà, vừa hay sếp mình ở văn phòng, sếp mình nói một câu, cô ấy vào chưa đầy một phút đã ra, khóc mà ra.” Từ Trục giọng điệu thần bí, đẩy cảm giác hồi hộp lên đến đỉnh điểm, “Cậu có muốn biết…”

“…Không muốn.” Lâm Miên nghe một hồi, nghẹn ra một câu, “Cậu để mình vào trước đã.”

Từ Trục nể tình bạn học cũ khuyên vài câu, cũng không nỡ ngăn cản. Anh thấy Lâm Miên giơ tay lên định gõ cửa, lại ngừng lại, buông tay xuống, nắm lấy tay nắm cửa từ từ quay người.

Lâm Miên mím môi, vẻ mặt rất miễn cưỡng, khẽ hỏi: “Nói câu gì?”

“Tu dưỡng bản thân, hiểu rõ pháp luật.” Từ Trục bổ sung, “Đó là phương châm của viện chúng tớ. Thực ra còn câu sau, tu dưỡng bản thân, hiểu rõ pháp luật, đừng quên ý nguyện ban đầu.”

Không nói lời từ chối thẳng, mà nhẹ nhàng đặt mình ở vị trí bậc thầy, để lại câu sau cho người ta tự hoàn thành. Để lại đường lui, cũng cho một lối thoát.

Lâm Miên có thể tưởng tượng được vẻ lãnh đạm của Khuyết Thanh Ngôn khi nói câu này, nghĩ một chút rồi nghĩ, chắc chắn giống hệt lúc anh phạt cô viết kiểm điểm hai vạn chữ.

“Những ví dụ thế này nhiều lắm,” Từ Trục kiên nhẫn khuyên giải, “Đều là ví dụ thất bại, sếp mình đúng là cao lãnh chi hoa không nhiễm khói bụi trần gian, không lay chuyển được đâu.”

Từ Trục vội đi đưa tài liệu nghiên cứu, không đứng ở cửa lâu, thấy Lâm Miên còn đứng đó, ánh mắt mang theo sự cảm thông nhìn một cái, rồi vào trong.

Trong văn phòng, trên bàn gỗ đỏ xếp gọn gàng tài liệu luận văn, Khuyết Thanh Ngôn đang nói chuyện điện thoại.

“...Vậy mình sẽ đặt lịch. Nhưng Quinn, thực ra mình đã nói với cậu mấy lần, cũng chưa thấy cậu đồng ý đi.” Ở đầu dây bên kia, Trình Trạch cười nói, “Chẳng lẽ lần này đánh polo cũng phải mang theo cô bé kia?”

Tiếng gõ cửa vang lên, Khuyết Thanh Ngôn nói ngắn gọn vài câu, rồi gác máy:

“Vào đi.”

Từ Trục chỉ định vào đưa tài liệu, thấy Khuyết Thanh Ngôn đang bận, cũng không dám làm phiền, chào một tiếng rồi định rời đi, chợt thấy cô bạn cũ cũng vào theo.

“…” Nhân lúc Khuyết Thanh Ngôn còn đang cúi đầu xem luận văn, Từ Trục chặn Lâm Miên lại, nháy mắt ra hiệu, không lời nói, “Cậu sao còn vào?”

Từ Trục giận mà không làm gì được, nghĩ, lời anh nói rõ ràng như vậy rồi, lát nữa Lâm Miên định diễn một cảnh bi thương như phim của Quỳnh Dao* sao?

*Quỳnh Dao: nhà văn, nhà biên kịch nổi tiếng với những bộ phim tình cảm lãng mạn đẫm nước mắt. Những cảnh nhân vật nữ chạy đi trong nước mắt khi gặp tình huống đau lòng hoặc bi thương là một đặc trưng thường thấy trong các tác phẩm của bà.

Nghĩ xong lại thở dài, sao lại có người bạn học cố chấp bướng bỉnh thế này chứ?

Lâm Miên bướng bỉnh cố chấp: “…”

Khuyết Thanh Ngôn không ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Từ Trục thu tay lại, vội trả lời: “Không có gì nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-em-ngu-rat-ngon/chuong-35.html.]

Không ngăn được Lâm Miên, Từ Trục đành đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn mang tâm trạng lo lắng của ông bố già, không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Trước bàn làm việc, Khuyết Thanh Ngôn lật một trang giấy, vô tình ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt với Lâm Miên đang đứng im như tượng.

Ngày mai Lâm Miên phải bay đi thành phố S, Khuyết Thanh Ngôn không ngờ cô sẽ đến. Anh dùng ngón tay thon dài chạm vào mi tâm, đặt bút đứng dậy, giọng nói pha chút ý cười: “Vừa nãy sao không lên tiếng?”

“Em thấy anh đang bận…” Lâm Miên ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, ánh mắt không rời khỏi đối phương, đảm bảo, “Em chỉ ngồi bên cạnh nhìn một lát, sẽ không lên tiếng, không làm phiền anh.”

“Ăn cơm chưa?” Khuyết Thanh Ngôn nhìn thời gian, thêm một câu, “Trưa nay muốn ăn gì?”

Anh buổi chiều còn có tiết, cô không đến mức dính anh đến trưa. Lâm Miên lắc đầu, đè nén niềm vui sướng suýt nữa thì đồng ý, miễn cưỡng thấu hiểu nói: “Không ăn đâu, em chỉ đến xem anh… lát nữa sẽ đi.”

Nói xong, cô thật sự ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn kỹ Khuyết Thanh Ngôn.

Nhìn xong, Lâm Miên trong đầu nhớ lại lời vừa rồi của Từ Trục, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong lòng nghĩ, nếu cô thật sự là học trò của anh, chắc chắn cô cũng sẽ không do dự mà theo đuổi giáo sư của mình.

Khuyết Thanh Ngôn chú ý đến loạt động tác nhỏ của Lâm Miên, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe cô nhỏ giọng gọi: "Khuyết Thanh Ngôn."

Anh đáp lại một tiếng.

"Đến bây giờ, em không có nhiều người theo đuổi." Chủ đề này bắt đầu khá đột ngột, Lâm Miên hít một hơi sâu, cắn răng tiếp tục, nhớ lại lịch sử tình cảm của mình, lo lắng nói, "Có lẽ có vài người, bốn năm người, nhưng đều không quá quen."

Khuyết Thanh Ngôn nghe cô tiếp tục nghiêm túc kể lại lịch sử những người theo đuổi mình, giấu đi thông tin cá nhân, chỉ nói về thời gian và tiến triển.

Lâm Miên không có ý khoe khoang về lịch sử tình cảm của mình. Cô dàn dựng câu chuyện dài, cuối cùng đỏ mặt trở lại chủ đề chính: "Em đã kể cho anh nghe về những người theo đuổi em rồi, sau này nếu anh có người theo đuổi mới..." Cô nhắm mắt lại, ý thức nguy cơ cuối cùng đã chiến thắng tâm lý xấu hổ, giọng mềm mại tiếp tục, "Có thể nào anh cũng nói cho em biết một tiếng không?"

Khuyết Thanh Ngôn nghe xong, cúi đầu mỉm cười, hỏi lại: "Trong những người theo đuổi mà em vừa kể, có bao gồm cả anh không?"

"Anh không phải là người theo đuổi," tu dưỡng bản thân, hiểu rõ pháp luật. Lâm Miên còn đang sắp xếp từ ngữ, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói này, chẳng liên quan gì cả, như ma xui quỷ khiến mà thuận miệng nói tiếp, "Anh là... lí tưởng ban đầu."

Lời vừa nói ra, gần như là một lời tỏ tình.

Một lúc yên lặng không tiếng động.

Lâm Miên vốn định nói chuyện nghiêm túc, không ngờ vừa gặp Khuyết Thanh Ngôn liền không kiềm chế được, chuyện gì cũng dám nói ra. Cô bực bội dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mặt ghế, ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói nữa.

Khuyết Thanh Ngôn hiểu rõ, bật cười.

Cũng được. Còn biết dùng phương châm của viện để tán tỉnh anh.

"Học luật có một nguyên tắc, trước khi thực sự xác định một người có tội, luôn xem họ là vô tội. Nguyên tắc này gọi là suy đoán vô tội." Khuyết Thanh Ngôn thuận tay cầm điện thoại trên bàn, mở khóa, đẩy sang cho Lâm Miên, giọng trầm thấp, "Trước khi em xác định anh có người theo đuổi mập mờ hay không, liệu có nên kiểm tra trước không?"

Điện thoại đã được mở khóa màn hình, sáng lên, dừng lại ở giao diện chính. Lịch sử cuộc gọi, tin nhắn, nội dung duyệt web của anh... nếu cô muốn, có thể xem hết mọi thứ.

Lâm Miên không ngờ Khuyết Thanh Ngôn sẽ đưa những thứ cá nhân như vậy cho mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, giải thích: "Em không có ý muốn biết những thứ này, em chỉ muốn..."

"Anh hiểu." Anh tiếp lời, ngừng một chút, bình tĩnh nói, "Thực ra lấy niềm tin đổi niềm tin với em, là chuyện thừa thãi."

Tại sao lại thừa thãi?

Lâm Miên nghe có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn anh.

Khuyết Thanh Ngôn cúi đầu, ánh mắt sâu lắng: "Dù sao, trái tim của anh đã ở chỗ em rồi."

.

Ngày hôm sau, Lâm Miên cùng với vài trợ lý của tạp chí lên máy bay, bay đến thành phố S.

Hoạt động lễ hội kéo dài suốt một tuần, độ hot không giảm. Buổi ký tặng của Mộc Miên và vài tác giả truyện tranh hợp đồng của tạp chí "Đường Tâm" đều được tổ chức vào hai ngày đầu tiên, hiện trường đông nghịt người, buổi ký tặng kéo dài từ hai giờ chiều đến khi kết thúc.

Ngày ký tặng thứ hai kết thúc, nhân viên bắt đầu dọn dẹp hiện trường. Lâm Miên sắp xếp đồ đạc, đang định cùng trợ lý rời đi, thì bị một nhóm fan hâm mộ nhiệt tình chặn lại.

Những fan còn lại xếp hàng hàng giờ mà không được ký tặng, không nỡ rời đi, đồng loạt vây quanh.

Trợ lý bên cạnh không thể ngăn được nhiều fan hâm mộ như vậy, quay đầu hỏi ý kiến: "Lão sư, có ký thêm không?"

"Ừ."

Lâm Miên dừng lại một lúc, định tìm bút trong túi, chưa tìm được bút ký, thì ánh mắt nhìn thấy điện thoại trong túi đang sáng màn hình, hiển thị có cuộc gọi đến.

Liên tục ký tặng hai ngày, tay cầm điện thoại cũng run lên. Lâm Miên không nhìn số gọi đến, trực tiếp bắt máy, kẹp điện thoại giữa vai và cổ, vừa nghe máy vừa ký tặng, đáp lại một tiếng.

Dừng lại một lúc, tai nghe vang lên giọng nói trầm ấm: "Còn bận không?"

Động tác ký tặng của Lâm Miên dừng lại, đôi mắt sáng lên, nhỏ giọng đáp lại đầy tự nhiên: "Không bận..."

Trợ lý: "..."

Lời vừa dứt, nhân viên dọn dẹp hiện trường đi qua, lớn tiếng nói: "Khu C bắt đầu dọn dẹp, xin vui lòng mang theo đồ đạc cá nhân và rời khỏi theo lối đi..." Nói xong thấy Lâm Miên vừa nghe điện thoại vừa khó khăn ký tặng, lên tiếng đầy nghĩa hiệp, "Những người bên kia, buổi ký tặng đã kết thúc rồi, đừng vây quanh nữa, không thấy người ta bận nghe điện thoại sao?"

Lâm Miên: "..."

Mười mấy giây sau, Lâm Miên gạch đi chữ "Khuyết" viết trên trang bìa của cuốn truyện tranh, nhịn đỏ mặt nói với fan: "Tôi sẽ nhờ trợ lý đổi cho bạn một cuốn mới."

Lâm Miên kiềm chế nhịp tim, cố gắng nhớ lại.

Anh... anh vừa rồi có phải cười một tiếng không?

Còn lại không đến vài fan đang chờ ký tặng, Khuyết Thanh Ngôn không nói thêm gì.

Lâm Miên không nỡ cúp điện thoại, một tâm hai việc, trong lúc bận rộn có người đưa một cuốn truyện tranh qua.

"Mộc Miên, tôi thật sự rất thích truyện tranh của cô, cũng rất thích cô." Nam fan ngại ngùng nói, "Có thể nhờ cô ký cho tôi một câu 'Tôi thích bạn' được không?"

Hiện trường lập tức yên lặng.

Trợ lý lúng túng giải vây: "Ký câu khác đi, câu này không được."

Lâm Miên còn định mở miệng, nhân viên bên cạnh lại nói: "Khu C dọn dẹp, người không liên quan vui lòng rời khỏi theo lối đi —"

Lần này yên tĩnh hơn một chút, Lâm Miên cuối cùng cũng nghe rõ.

Cô sững sờ một lúc, nghĩ thầm, đầu dây bên kia dường như cũng...

Nam fan đứng bên cạnh vẫn đang chờ ký tặng, Lâm Miên cầm điện thoại nhìn một vòng, thấy người ở gần tấm bảng quảng cáo không xa.

Khuyết Thanh Ngôn không biết đã đứng đợi ở đó bao lâu rồi.

Giọng nói từ đầu dây bên kia bình ổn: "Tối nay muốn ăn gì?"

Nam fan bên cạnh thấy Mộc Miên không nói gì, lại nói: "Thực ra tôi thích cô đã nhiều năm rồi, mỗi buổi ký tặng của cô tôi đều đến, trước giờ vẫn chưa nói chuyện được với cô. Bây giờ khó khăn lắm mới..."

Hai người đứng gần, giọng nói rõ ràng, không sót một từ truyền đến tai người đầu dây bên kia.

“……” Lâm Miên khó khăn nói, “Cái nguyên tắc vô tội cho đến khi có bằng chứng… có còn áp dụng không?”

Loading...