Sau khi lạc mất Khương Dĩ Nha, Cố Túng đã tìm kiếm suốt hai ngày ở gần siêu thị đó, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.
Những người khác trong đội đều cảm thấy Khương Dĩ Nha không ngốc như vậy, không thể nào thật sự trốn ở một chỗ không ra, nhưng Cố Túng lại sợ hãi, anh không gánh nổi một chút sơ suất nào.
Mãi cho đến khi tìm được chỗ cuối cùng, Cố Túng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không tìm được người, nhưng ít nhất anh có thể chắc chắn Khương Dĩ Nha vẫn còn sống tốt ở một nơi nào đó.
Đội ngũ lại một lần nữa lên đường, hướng về thành phố S.
Nhưng con đường này của Cố Túng chắc chắn sẽ không thuận lợi.
Mặc dù anh đã thay đổi kế hoạch, không đi theo cốt truyện gốc, nhưng sức mạnh của cốt truyện là rất lớn. Sau khi gặp phải vụ kẹt xe nghiêm trọng trên đường cao tốc, Cố Túng và mọi người tình cờ gặp một nhóm người chạy ra từ một khu cắm trại nào đó, do đó đã thay đổi hướng đi.
Và cũng chính sự thay đổi này đã hoàn toàn cản trở bước chân Cố Túng đi tìm Khương Dĩ Nha.
Mãi cho đến một khoảng thời gian rất dài sau đó, khi anh trở thành chủ căn cứ của căn cứ Hy Vọng, có được nhiều quyền lực hơn, mới cuối cùng lại một lần nữa tìm được Khương Dĩ Nha.
…
Về phần Vệ Độ Ảnh, sau khi xác định Khương Dĩ Nha còn sống, liền đi thẳng đến thành phố S.
Ôn Hạnh Tử biết Khương Dĩ Nha chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ về nhà, cho nên quyết định đến nhà cô để đoàn tụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-117.html.]
Chỉ tiếc là, con đường họ đi khác với lộ trình của Khương Dĩ Nha.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Vì Việt Ý lái xe thể thao gây ra động tĩnh quá lớn, thu hút không ít xác sống thường, đám xác sống này từ từ tập hợp lại với nhau, hình thành một đợt thủy triều xác sống nhỏ.
Vệ Độ Ảnh và Ôn Hạnh Tử vì muốn tiết kiệm thời gian nên đã tránh đợt thủy triều xác sống đó, đổi sang một con đường khác.
Hai bên cứ như vậy hoàn toàn bỏ lỡ nhau.
…
Lại lái thêm hơn mười phút, chiếc xe RV của Khương Dĩ Nha và mọi người dừng lại trước một dãy nhà.
Chủ nhân của những căn nhà này đã sớm rời đi, cửa lớn mở toang.
“Đêm nay chúng ta qua đêm ở đây đi.” Việt Ý đi vào kiểm tra một lượt, xác định không có nguy hiểm mới gọi mọi người xuống xe.
“Vất vả rồi, lát nữa bữa tối để tôi làm.” Tây Minh Kỳ đã tháo chiếc rọ mõm trên mặt ra, còn thay một bộ quần áo khác. Mặc dù Việt Ý rất không tình nguyện đưa quần áo của mình cho anh ta, nhưng lại càng không vui hơn khi nhìn thấy anh ta thân trên trần trụi lượn lờ qua lại trước mặt Khương Dĩ Nha.
“Cậu nghỉ ngơi đi.” Việt Ý vừa nghe những lời này, radar báo động lập tức kêu lên, cả người như xù hết cả lông chim đẹp đẽ.
Sợ Tây Minh Kỳ nhân lúc làm cơm lại bán thảm một phen, để dễ dàng lừa gạt sự thương hại của người nào đó đến cả trà xanh cũng không phân biệt nổi.
Đôi mắt xanh lam của Tây Minh Kỳ ngoan ngoãn: “Tuy rằng bị thương, nhưng tôi cũng muốn làm chút gì đó cho đội.”
Anh được Khương Dĩ Nha dìu xuống xe, hơn nửa thân người đều dựa vào người thiếu nữ, như thể đang ôm cô vào lòng vậy. Tạ Chu đi theo một bên khác của Khương Dĩ Nha, ba người thân mật đến mức như một gia đình ba người.