“Mặc bộ quần áo vào đi.” Việt Ý ném qua một chiếc áo khoác.
Chiếc áo khoác đập mạnh vào người Tây Minh Kỳ, lại khiến anh lộ vẻ đau đớn.
“Anh nhẹ một chút.” Khương Dĩ Nha nhìn Việt Ý một cái không tán đồng, đôi mắt long lanh ngấn nước, ánh mắt lả lướt như tơ, xen lẫn một tia e thẹn chưa tan, cả gương mặt nhỏ nhắn càng thêm quyến rũ động lòng người.
Việt Ý oan ức c.h.ế.t đi được: “Anh cũng đâu có dùng sức!”
“Không sao đâu.” Tây Minh Kỳ cầm lấy quần áo chậm rãi khoác lên: "Đừng trách anh ấy, là tại anh quá yếu.”
Nói xong anh lại cười một cách vô hại với Việt Ý: “Anh sẽ hiểu cho tôi chứ anh trai, lúc vừa g.i.ế.c kẻ cuồng bạo, năng lực tiêu hao quá nhiều, cộng thêm vết thương lúc trước… Tóm lại là phải làm phiền mọi người rồi.”
Anh không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà lại cùng nhau đến đây, nhưng tóm lại cũng không khó đoán.
Vốn còn tưởng phải lén lút đưa người đi, không ngờ lại được đường đường chính chính đưa về nhà.
Cảm giác càng lúc càng thú vị.
Việt Ý trong một giây đồng cảm với các phi tần trong phim cung đấu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hiểu chứ, nếu yếu thì nghỉ ngơi nhiều đi, bớt nói lại. Còn nữa, tôi nhỏ hơn cậu đấy.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Vậy à…” Tây Minh Kỳ cười một cách gian xảo rồi liếc nhìn một bộ phận nào đó của Việt Ý: "Tôi biết rồi.”
Giây tiếp theo, một lưỡi đao gió nhỏ sượt qua tai Tây Minh Kỳ nhanh như cắt, nếu không phải anh né nhanh, thì thứ bị cắt đi không chỉ là hai sợi tóc đâu.
Việt Ý cười lạnh một tiếng: “Đi thôi.”
Vừa nhấc chân, lòng bàn chân liền truyền đến cảm giác trì trệ, đế giày đã bị đóng băng.
Tây Minh Kỳ đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-116.html.]
Việt Ý mặt không đổi sắc mà lại một lần nữa đánh trả.
Trên đường trở về, hai người anh tới tôi đi, lén lút sử dụng dị năng như thi triển mười tám môn võ nghệ.
…
Vì không thể không mang theo Tây Minh Kỳ, Việt Ý đành phải bỏ chiếc xe thể thao, đổi sang chiếc xe RV (xe nhà di động).
Nhìn chiếc xe RV sành điệu chạy đến trước mặt Khương Dĩ Nha, cô không nhịn được há to miệng.
Trên thân xe được sơn phun những hình vẽ graffiti sặc sỡ, vừa khoa trương lại vừa diễm lệ – những chiếc lông vũ bay lượn, hoa cam nở rộ, bờ biển và ánh mặt trời.
Toàn bộ đều mang phong cách nghỉ hè bắt mắt, người không biết còn tưởng họ không phải đang trốn chạy mà là đi nghỉ mát.
Đây là sự kiên trì cuối cùng của Việt Ý.
Chiếc xe RV hoa mỹ nhanh chóng lái ra khỏi khu cắm trại.
Còn về Tây Minh Kha, đành phải tự mình tìm một chiếc xe theo sau từ xa.
Quãng đường sau đó cũng coi như nhàn nhã.
Bất kể là xác sống thường hay xác sống bậc một, còn chưa kịp đến gần đã bị Việt Ý g.i.ế.c chết.
Dựa vào ghế sô pha trong xe RV, Khương Dĩ Nha một tay chống bên cửa sổ xe cảm nhận cơn gió đêm dịu dàng từ ngoài thổi vào mặt.
Vầng thái dương đỏ rực đang từ từ lặn xuống đường chân trời, khoảnh khắc ánh huy hoàng trải rộng, mỗi một chỗ nhấp nhô trên mặt đất đều được chiếu rọi đến rực rỡ. Không bao lâu nữa, cô sẽ có thể về nhà đoàn tụ với cha mẹ.
Chỉ hy vọng họ đều bình an vô sự.
…