Khương Dĩ Nha nhìn chằm chằm Việt Ý, lòng bàn tay đỏ bừng một mảng, tê dại căng tức.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Việt Ý vươn đầu lưỡi l.i.ế.m liếm môi, giọng điệu ẩn chứa sự hưng phấn không tên: “Chậc… Sức cũng không nhỏ đâu nhỉ, thêm một chút nữa đi? Học được cách quất roi rồi mới có thể huấn luyện chó tốt hơn chứ.”
Khương Dĩ Nha như lần đầu tiên nhận ra Việt Ý vậy, ngây người một lúc lâu mới nhấc chân đạp vào ống đồng anh ta rồi tức giận mắng: “Anh bị bệnh thần kinh à!”
“Đúng vậy, anh có bệnh.” Việt Ý cảm nhận được cơn đau âm ỉ truyền đến từ ống đồng, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ.
Anh muốn nhiều hơn nữa.
Tất cả những gì từ cô mang đến đều khiến anh ta điên cuồng mê đắm.
Khương Dĩ Nha không biết nên nói gì cho phải, môi khẽ giật giật, cuối cùng lựa chọn tránh xa kẻ điên này.
Cô không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
“Anh có thể dạy em.”
Cơn gió mang theo giọng nói của Việt Ý vội vàng chặn đường Khương Dĩ Nha.
Như sợ Khương Dĩ Nha từ chối, anh vài bước đuổi theo: “Em cần đàn ông.”
“Đừng vội phủ định anh, em cần những người đàn ông ngoan ngoãn phục tùng, gọi là đến ngay. Anh có thể dạy em cách đùa giỡn họ, lừa gạt tình cảm chân thật của họ.”
Việt Ý lại biến trở về thành chàng công tử ăn chơi phóng khoáng, bất cần đời, đôi mắt đào hoa đa tình, quyến rũ sóng sánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-114.html.]
“Đừng quên anh là ai, huống chi đàn ông là người hiểu rõ đàn ông nhất.”
“Chờ em học xong, có khả năng tự bảo vệ mình, anh cũng có thể yên tâm để em rời đi, cũng coi như là có lời giải thích với Bùi Tinh Hằng.”
Khương Dĩ Nha rõ ràng đã bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc đến mức sửng sốt.
Hàng mi rậm cong vút không ngừng run rẩy bất an, đáy mắt trong veo ẩn chứa cảm xúc gì đó, nhìn một cái là thấy ngay.
Vừa nhìn đã biết là sắp bị lừa rồi.
“Thật sao?” Khương Dĩ Nha từ khoang mũi phát ra tiếng rầm rì nhỏ giọng.
Việt Ý tung ra mồi nhử cuối cùng: “Đương nhiên, chúng ta bây giờ chẳng phải có người có sẵn để luyện tập sao? Chờ anh dạy xong cho em, em tự mình đi thử xem sẽ biết.”
Khương Dĩ Nha cuối cùng vẫn đồng ý giao dịch với Việt Ý.
Tục ngữ nói rất hay, học không có điểm dừng, nhiều kỹ năng không hề thừa, quen tay hay việc…
Tóm lại, Việt Ý và Khương Dĩ Nha cùng nhau đi đến địa điểm đã hẹn với Tây Minh Kha.
Tây Minh Kỳ, người đã thay thế Tây Minh Kha, không hề ngoan ngoãn ở trong xe dưỡng thương như Khương Dĩ Nha nghĩ, mà lại ngồi xếp bằng dưới đất, lưng dựa vào cửa xe, thỉnh thoảng lại dùng cặp mắt xanh thẳm kia nhìn ngó xung quanh.
Anh em song sinh hôm nay đã đổi vai cho nhau, người vừa mới ra ngoài cứu người, g.i.ế.c kẻ cuồng bạo chính là Tây Minh Kha, còn người ở lại đây chính là Tây Minh Kỳ.
Nhìn thấy cô xuất hiện, đôi mắt xanh lam của Tây Minh Kỳ trong thoáng chốc bừng sáng như ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh như được gột rửa.