Trong tầm nhìn mơ hồ, con xác sống cao lớn màu đỏ rực ngửa đầu phát ra một tiếng gầm giận dữ rung trời chuyển đất, vài giây sau thế mà lại liền đổ ầm xuống.
Cơn gió mạnh ngừng lại, bụi đất bay mù mịt từ từ lắng xuống mặt đất.
Mọi người vẫn còn kinh hồn bạt vía, không thể tin nổi con xác sống kinh hoàng, khủng bố đó lại cứ thế mà chết.
Mọi người nhao nhao hướng ánh mắt sùng bái và cảm kích về phía Việt Ý, thậm chí có người còn vỗ tay.
Việt Ý lại không mấy để ý, anh lập tức quay đầu lại tìm bóng dáng Khương Dĩ Nha.
Thiếu nữ đang ôm thân cây lén lút ngó nghiêng nhìn về phía này, thấy anh nhìn qua, mắt cũng sáng rực lên một chút.
Việt Ý cười một cách huênh hoang mà lại tùy ý, lúc này mới yên tâm đi về phía con xác sống đã chết.
Một chân anh đạp lên cái đầu đỏ rực như mặt quỷ của con xác sống, đang rút d.a.o găm ra định cạy mở sọ não nó thì con xác sống trên mặt đất đột nhiên mở mắt!
Ngọn lửa hừng hực bốc lên cao!
Những người đứng ở xa chỉ nhìn thấy con xác sống đã c.h.ế.t biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, sau khi bất ngờ nổ tung liền b.ắ.n vọt về bốn phương tám hướng!
Những khối lửa đỏ rực như thiên thạch rơi xuống, kéo theo chiếc đuôi dài đập xuống mặt đất.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trong nháy mắt đã có mấy chục người bị trúng đòn, không kịp hét lên một tiếng thảm thiết đã chết. Những người khác không bị trúng đòn mà c.h.ế.t thì cũng chẳng khá hơn là bao, biến thành những ngọn đuốc sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-111.html.]
Việt Ý tránh né ngọn lửa dữ dội đang ập đến trước mặt ngay lập tức, dựa vào năng lực hệ phong mà vội vàng lùi lại hơn mấy chục mét.
“Khương Dĩ Nha!” Sau khi nhìn thấy vị trí ban đầu của Khương Dĩ Nha đã hoàn toàn chìm trong biển lửa hừng hực, cơ thể anh giữa không trung xoay chuyển một góc không thể tưởng tượng nổi, bất chấp ngọn lửa nóng rát mà lao thẳng tới.
“Việt Ý, em ở đây!” Giọng Khương Dĩ Nha truyền đến từ một hướng khác.
Cô đang được một người đàn ông che mặt ôm vào lòng, rơi xuống cách Việt Ý không xa.
Vừa rồi, ngay khoảnh khắc quả cầu lửa lao về phía Khương Dĩ Nha, anh đã đột nhiên xuất hiện cứu cô.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng đôi mắt xanh thẳm lộ ra cũng đủ để nhận diện rồi.
Tây Minh Kha, người đã chuyển toàn bộ thương thế sang cho anh trai, nháy mắt với Khương Dĩ Nha, hai người đạt được sự ăn ý không lời.
“Em có bị thương không?” Việt Ý vội vàng chạy tới. Anh - người từ trước đến nay luôn gọn gàng, bảnh bao như một chú chim quý xinh đẹp, hiếm khi lại thảm hại đến vậy, vài lọn tóc cũng bị thiêu rụi.
Tạ Chu cũng thoắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Khương Dĩ Nha, đôi mắt to vô hồn nhìn chằm chằm vào Tây Minh Kha, môi mím chặt.
Tạ Chu vốn định đưa Khương Dĩ Nha vào căn phòng trống không trong đầu cậu, ai ngờ động tác của Tây Minh Kha lại còn nhanh hơn cả lúc cậu kích hoạt năng lực một bước, nửa đường cướp người đi mất rồi.
Tây Minh Kha cười đắc ý với Tạ Chu một chút, đôi mắt xanh lam cong thành vầng trăng non ranh mãnh.
Bốn người chỉ kịp hội hợp với nhau trong giây lát, bên kia con xác sống bậc một toàn thân đỏ rực đã một lần nữa đứng dậy.