Tây Minh Kha nghiêng đầu, một tay chống một bên mặt đang đeo rọ mõm: “Chắc là sẽ quay lại thôi, chúng em đã hẹn rồi mà.”
Tây Minh Kỳ đá anh một cái: “Mai đến lượt anh.”
Khương Dĩ Nha vô cùng thuận lợi mà trở về khu cắm trại.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Đi ra ngoài một chuyến không chỉ có thu hoạch mà còn được ăn uống no đủ, rất khó mà không vui.
Bước chân cô nhẹ nhàng vòng qua chiếc lều, ngay lúc đưa tay định mở cửa xe thì giọng Việt Ý đột nhiên vang lên từ sau lưng cô.
“Biết đường về rồi à?”
Giọng nói đầy mỉa mai, châm chọc, tràn ngập vẻ oán hận, rất giống như một con oán quỷ đặc quánh vừa bò ra từ giếng cạn.
Khương Dĩ Nha kinh hãi, cả người lông tóc đều dựng đứng lên!
“Anh muốn dọa c.h.ế.t em à!” Cô xoay người đối diện với đôi mắt đào hoa của Việt Ý, không hiểu sao lại có chút chột dạ: "Sao anh còn thức?”
Việt Ý không trả lời, nhưng cửa xe lại có người đẩy ra.
Tạ Chu dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ bò xuống xe, không một tiếng động đi đến bên cạnh Khương Dĩ Nha, đầu tiên là nắm chặt lấy tay cô, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô.
Bị một lớn một nhỏ cứ im lặng nhìn chằm chằm như vậy, cô luôn có cảm giác quen thuộc như nửa đêm hẹn hò với người tình rồi về nhà bị bắt quả tang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-107.html.]
“Chị chỉ là gặp ác mộng, không ngủ được nên mới ra ngoài hít thở không khí thôi, mau đi ngủ đi.” Khương Dĩ Nha đẩy đẩy Tạ Chu, như đuổi một chú gà con, đẩy cậu bé về xe.
Tạ Chu dùng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn cô một lúc lâu, xác định cô sẽ không bỏ mặc cậu một mình mà lén rời đi, lúc này mới ngoan ngoãn bò lại ghế sau.
Nhưng Việt Ý lại không dễ lừa như cậu nhóc kia.
“Lẽ ra anh nên buộc em vào thắt lưng quần anh, để em khỏi phải lo lắng mà chạy lung tung khắp nơi. Gan lớn đến tận trời rồi nhỉ, em không sợ bị đám người kia bán đi à?” Gương mặt diêm dúa của anh nửa ẩn mình dưới ánh trăng lạnh lẽo, như một con oán quỷ khoác da người, đã học được thất tình lục dục, ghen tuông của con người, lại còn thêm một phần lạnh lẽo, yêu diễm hơn cả người thường.
Khương Dĩ Nha không nhịn được xoa xoa cánh tay: “Anh biết họ là bọn lừa đảo à?”
Một chiếc áo khoác bị ném mạnh lên đầu cô.
“Đó chẳng phải là chuyện liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra sao? Mau mặc vào đi, đừng có bị bệnh rồi thêm phiền phức cho anh.”
Khương Dĩ Nha khó khăn lắm mới kéo được chiếc áo từ trên đầu xuống, lén liếc nhìn biểu cảm của anh ta, có chút thiếu tự tin: “Vậy… vậy sao anh không nói với em”
Việt Ý hiếm khi nhìn thấy cô thu lại hết những chiếc gai nhọn trên người trước mặt mình, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Khương Dĩ Nha cho rằng anh ta sẽ tức giận mắng mình, lại rụt rụt vai.
Thế nhưng Việt Ý lại nói với giọng điệu tùy ý, hoàn toàn không để bụng chuyện này: “Chẳng qua chỉ là chút đồ ăn, em muốn cho ai thì cho. Chút đồ này anh còn gánh vác nổi, cho dù không còn đồ gì nữa, có anh ở đây chẳng lẽ còn sợ em đói c.h.ế.t sao?”
Khương Dĩ Nha không ngờ người vốn thích đối đầu gay gắt với mình lần này lại rộng lượng như vậy.
Thái độ của cô càng thêm mềm mỏng, giống như một viên bánh gạo nếp được nướng nóng hổi, cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”