Tiếng thở dốc ghê tởm gió mang đến bên tai, Ôn Ký Xương ảnh quấn quýt trong thư phòng, lạnh lùng châm biếm:
“Ta cũng là huyết mạch nhà họ Ôn, cớ gì ngươi vẫn mãi khinh , ghét bỏ ?”
“Vậy thì đừng trách tính cả thù mới lẫn hận cũ!”
“Ngươi đúng, đàn bà thật thà lời. Hắn , chỉ khi Ôn gia tuyệt hậu, sản nghiệp mới rơi tay .”
“Vậy thì… tuyệt hậu .”
Tay đang vuốt bụng khựng .
chẳng lời nào.
Thầy t.h.u.ố.c tới lui dồn dập.
Cha chồng dù gì cũng lớn tuổi, chỉ lực bất tòng tâm, mà việc con cũng vô cùng trắc trở.
Từng bát từng bát t.h.u.ố.c đắng, uống như mạng sống còn quan trọng.
Cho đến ngày thứ năm tang lễ của chồng.
Cha chồng một bát thuốc, bước thư phòng.
Chẳng bao lâu, liền tin thư phòng bốc cháy.
Đám tôn thất trẻ tuổi đang cùng chúng chép kinh cho chồng, tin gia chủ Ôn gia mắc kẹt trong đám cháy, ai nấy đều mong mượn ơn cứu mạng mà đổi lấy phận kế thừa.
Tranh xông thư phòng.
Tùy tùng của cha chồng ngăn , nhưng ôm bụng túm lấy tay áo:
“Mau! Ta đau bụng, gọi thầy thuốc.”
Tùy tùng sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nhưng dám gạt tay .
Cứ thế mắt trừng trừng đám hậu bối nhà họ Ôn ùa trong phòng.
Cánh cửa gỗ một cước đá tung.
Cảnh tượng bên trong thực sự dám .
Cha chồng tuổi già sức cạn, trần truồng bàn thư, để nữ tử giả nam cưỡi lên , rên rỉ yêu cầu.
“Sao còn ? Chặn cửa gì, mau cứu gia chủ!”
Người phía đẩy phía lao phòng, Ôn lão gia đang trong cơn hoan lạc mới giật hít lạnh.
Thuốc quá mạnh, vốn định đêm nay b.ắ.n trúng một đắc thắng.
Lại chịu nổi sự nhục nhã đột ngột, hình tượng danh cả đời phút chốc tan thành tro bụi mắt hậu bối.
Tức giận, hoảng sợ, cuối cùng bạo phát phong hỏa nhập ma.
Đang co giật, bỗng thấy và Ôn Ký Xương, con ngươi rung lên, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, lập tức tắt thở.
C.h.ế.t nhơ nhớp, hôi tanh, muôn đời ô nhục.
Nữ tử hét thất thanh, lợi dụng lúc Ôn gia rối loạn, trốn khỏi hậu môn.
Tay cầm đĩnh bạc trắng xóa do Ôn Ký Xương ban cho, trong đêm rời khỏi thành.
Nữ nhân hạ tuyệt tử dược, tuy tinh thông kỹ xảo giường, nhưng thể sinh con.
Là món lễ vật hiếu kính mà Ôn Ký Xương dâng cho cha .
khi sử dụng xong, nàng rời khỏi thành liền lập tức diệt khẩu.
Phận đàn bà, muôn chỗ đều khó sống.
Tại linh đường, Ôn Ký Xương dán giấy vàng lạnh:
“Mẫu thể trong trắng dâng cho ông, ông nghi là con hoang, bao nhiêu năm qua từng cho mặt mũi. Luôn xem là nỗi ô nhục, chẳng ngừng chà đạp, hạ thấp .”
“Nay thì như nguyện , Ôn gia tuyệt hậu, sản nghiệp tất nhiên về tay .”
Hắn híp mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-loi-to-mau-ta-tien-ca-nha-ve-voi-to-tong/9.html.]
Ta bỏ lỡ tia khinh miệt và sát ý lóe lên trong mắt .
Cha còn yên phần, Ôn Ký Xương vội vàng tay.
Tất cả tâm phúc của cha chồng, cận của chồng, chỉ trong một đêm sạch.
Ngay cả , cũng nhốt trong phủ lấy cớ an thai, cho tự do ngoài.
Tộc nhân bất mãn.
Cha chồng từng để lời, tuyệt đối giao sản nghiệp cho Ôn Ký Xương.
Hắn bủa vây tứ phía, chẳng thể nhúc nhích.
Liền đến dỗ :
“Phán Nhi, mai mở cửa từ đường, tộc nhân đều mặt, nàng hãy lấy phận chính thất của Ôn gia, để tạm quản sản nghiệp con chúng .”
“Nàng mà, họ hổ rình từng khắc, chắc chắn sẽ nhân lúc nàng đang m.a.n.g t.h.a.i mà c.ắ.n xé Ôn gia.”
“Ta giữ, chẳng qua là giữ sản nghiệp cho con chúng . Nàng hiểu ?”
“Con giữa phong ba, nhiều khi thể chủ. Chọn sai, hối hận cả đời.”
Ta hiểu , gật đầu, uống cạn bát canh sâm trong tay.
“Ta tin .”
Hôm .
Gia nhân nhiều đến mời, đều lấy lý do đau bụng chịu ngoài.
Cho đến khi Ôn Ký Xương tức giận tự đến đón.
Nước biếc lững lờ, là hồ nhân tạo duy nhất trong viện.
Ta cầu nhỏ, dừng .
Hướng về phía đang nóng nảy , gọi lớn:
“Ta nổi nữa , đau bụng lắm, chắc là con đang quấy.”
Hắn giận dữ , nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng thấp xuống đe dọa:
“Diễn đủ ?”
“Còn giở trò, dám đảm bảo đứa bé an sinh .”
Hắn siết tay đau điếng.
Ta nghiêng về phía , khóe môi khẽ nhếch:
“Con nghiệt chủng , xứng để liều mạng sinh ?”
“Ôn Ký Xương, ngươi đáng c.h.ế.t!”
Dứt lời liền hét lớn, kéo tay , cùng ngã thẳng xuống hồ.
lúc đó, mấy vị thím bà Chu dẫn đến thăm , bước qua cổng tròn, trông thấy cảnh tượng Ôn Ký Xương đẩy xuống nước.
Máu loang đỏ cả mặt hồ.
Ta nở nụ với vẻ mặt kinh hãi của :
“G.i.ế.c cha giữ con, độc chiếm sản nghiệp. Ta đấy.”
Đứa bé giữ .
Ta co rúm trong lòng thím, run rẩy :
“Nếu nhị sản nghiệp thì cho cũng , vốn là nữ nhân, cơm ăn áo mặc là đủ. Cớ gì hại giọt m.á.u duy nhất của Ký Vọng chứ...”
“Tam thẩm, là tội nhân, là kẻ mất huyết mạch chính thống nhà họ Ôn. Để c.h.ế.t , để c.h.ế.t !”
Ta phát cuồng, màng gì nữa, lao đầu trụ cổng.
Cốp một tiếng, đầu m.á.u chảy đầm đìa.