NGHE LỜI TỔ MẪU, TA TIỄN CẢ NHÀ VỀ VỚI TỔ TÔNG - 6
Cập nhật lúc: 2025-10-26 16:16:26
Lượt xem: 672
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ chồng dạy giữ , chạm nam nhân , triệt để " giữ ".
Thuốc phát tác, Ôn Ký Xương d.ụ.c hỏa công tâm, cổ họng nuốt nước bọt ngừng.
Ta cúi xuống, c.ắ.n một cái.
Chậm rãi mút, khẽ khàng gặm...
Cùng tiếng rên khẽ, là thể kìm nén d.ụ.c vọng nữa.
Soạt!
Áo váy giật tung.
Hắn như sói đói, gấp gáp hung hãn đè xuống bồ đoàn.
"Chính ngươi dâng tới cửa, dìm c.h.ế.t cũng đừng trách ."
Lửa d.ụ.c bốc cháy, căn phòng tràn ngập xuân sắc.
Ta bài vị tổ tiên Ôn gia, mỉm .
Có – kẻ lời, là phúc khí của Ôn gia các ngươi.
Hương vị của sống, quả thật mỹ diệu bao.
Khi bà Ngô đến tuần tra, chỉ cách một tấm rèm, chắp tay thành kính, cung kính cúi đầu.
Ôn Ký Xương chống nửa đầu, giả vờ lim dim ngủ.
Bộ dạng nhàn nhã, như thể từng chuyện gì xảy .
Bà Ngô gật đầu, xoay rời .
Bà , thể chỉ khoác tạm một chiếc áo ngoài, trần trụi đầy những vệt hồng ẩn ẩn nơi ngực.
Còn Ôn Ký Xương, trong lòng bàn tay đặt ngực, vẫn đang vuốt ve chiếc yếm nhỏ mật của .
Cái gọi là “ăn tủy vị”, nhất là khi đàn bà đó từng thuộc về kẻ hận nhất – càng mê đắm như mật ngọt.
Tiếng cửa “kẽo kẹt” khép .
Hắn liền như sói đói nhào đến.
Bàn tay siết chặt eo , c.ắ.n lấy dái tai, thở gấp :
“Dùng con của để chiếm hết thứ của , hành hạ hai lão già đó đến c.h.ế.t – Ôn gia sẽ thuộc về chúng .”
Cánh tay trần của vòng qua cổ :
“Cố lên, con thì sẽ tất cả.”
Không là vì vui sướng quá độ, bởi cảm giác tội giữa linh vị tổ tiên càng khiến hưng phấn.
Ôn Ký Xương hôm đó dồi dào sinh lực khác thường, mười tám kiểu tuyệt kỹ đều dùng cả lên .
Ta từng thoả mãn như thế.
Trong lòng thầm thề, phúc phận như , hưởng cả đời.
Sau đó, tựa n.g.ự.c , khẽ hỏi:
“Có xoá chứng cứ ?”
Hắn khựng !
Ngay mắt , nâng tay, hất đổ đèn dầu.
Trong ánh kinh ngạc của , mỉm :
“Hết .”
Từ đường cháy rụi, chẳng cần quỳ ở đó nữa.
Khí uế trong căn nhà , chỉ một ngọn lửa là thiêu sạch sẽ.
Chúng thống nhất lời khai, rằng do gió thổi ngã chân đèn mà xảy họa.
Cha chồng vẫn nghĩ, là Ôn Ký Xương cam lòng, giận dữ phá bài vị tổ tiên.
Lôi ngoài trời băng tuyết, đ.á.n.h một trận lạnh thấu xương.
Ta che khăn, giả vờ sợ hãi, uống hai bát canh bổ khí.
Lời chồng từng , độc chiếm hậu viện Ôn gia.
Hy vọng, giờ chỉ còn ở đứa con trong bụng.
Ba tháng , Ôn Ký Vọng thể chẳng khá hơn cũng chẳng tệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-loi-to-mau-ta-tien-ca-nha-ve-voi-to-tong/6.html.]
Ta ngày đêm hầu hạ bên giường, nhưng chẳng đêm nào ngủ yên.
Ôn Ký Xương thì nóng ruột, đêm đêm trèo tường , công việc “gieo giống” cho .
Có khi còn đủ kích thích, thậm chí ôm cả đại ca – c.h.ế.t lạnh – đặt ở cuối giường, bắt để “biểu diễn” ngay mặt linh hồn ruột.
Khi d.ụ.c vọng dâng tràn, c.ắ.n vành tai , bắt gọi “phu quân”, “tướng công”, “hảo ca ca”.
Những tiếng rên thấp, gió lạnh ngoài cửa sổ cuốn , tan thành từng tiếng nặng nề.
Liễu Tuyết Nhi ngày nào cũng bế bụng đến thăm cha đứa trẻ.
Khi thì bắt bưng nóng hầu hạ.
Khi thì kiếm cớ hành hạ, khiến mất hết thể diện.
Vì nàng, đôi tay hái mai tuyết, tê cứng đến nứt da.
Vì nàng, mò trâm ngọc trong ao, phát sốt suốt ba ngày.
Người trong phủ đều , nhưng họ khinh nàng, càng khinh hơn.
Mẹ chồng tưởng rằng, sẽ chịu đựng những ngày khổ dài đằng đẵng như thế.
bà , ngay khi đầu buồn nôn, t.h.u.ố.c nhét miệng Ôn Ký Vọng tăng từ năm viên lên mười viên.
Đèn dầu tắt, ánh sáng lờ mờ từ lồng đèn ngoài hiên chiếu lên gương mặt đỏ như tôm luộc của .
Chỉ thấy gân xanh nổi khắp trán, mặt mày đau đớn.
Phần hạ thể sưng cứng, tựa như nổ tung.
Bà quản gia Chu hầu bên cạnh, lạnh mắt .
Bà cúi , ghé sát tai Ôn Ký Vọng, nhỏ:
“Ngươi còn nhớ Quyên Nhi chứ? Nó là đứa con duy nhất của , là sinh mệnh của , mà trong mắt ngươi chỉ đáng giá ba mươi lượng.”
“Nó đính hôn, chỉ vì đến phủ mang đôi giày tất tự tay may tặng , mà ngươi nổi tà tâm, kéo nó thư phòng nhục.”
“Ta , nó nhảy xuống giếng vườn. Các ngươi tung tin nó tư thông bỏ trốn, ban cho ba mươi lượng bạc, khoe là nhân từ ban ơn.”
“ các ngươi , đó là con d.a.o đ.â.m thẳng tim .”
“Ta nhịn, cúi đầu, chỉ để báo thù mà thôi.”
“Trời mắt, ngươi c.h.ế.t thì nay sẽ đền mạng.”
“Ba mươi lượng , mua thứ xuân d.ư.ợ.c rẻ nhất, hôm nay chính là thứ nhét miệng ngươi, cho ngươi c.h.ế.t trong cực lạc.”
Môi Ôn Ký Vọng run rẩy.
Cả co giật, nghiến răng mà thở .
Ta cứ lặng lẽ , cho đến khi chán.
Rồi cùng bà Chu sang viện chồng, mang kinh thư đến cúng Phật.
Chưa đầy một nén hương, trong viện vang lên tiếng kêu thất thanh:
“Không xong , thiếu gia c.h.ế.t !”
Khi , chỉ thấy Liễu Tuyết Nhi trần truồng, m.á.u loang cả hạ .
Nàng gào cầu xin, tuyệt vọng đến xé lòng.
Đưa tay bám lấy váy , chỉ khẽ , giẫm mạnh xuống, nghiền nát.
Còn “phu quân” của , c.h.ế.t trong cảnh nhơ nhớp, t.h.ả.m hại vô cùng.
Mẹ chồng tin, thổ huyết ngất xỉu.
Tỉnh , việc đầu tiên là lệnh kéo Liễu Tuyết Nhi đánh.
Nàng kêu oan, nhưng sự thật rành rành, chẳng thể chối.
Ngươi xem, – đàn bà ngu ngốc lời – nàng đến thăm Ôn Ký Vọng chẳng để chăm sóc, mà là để tìm vạn lượng ngân phiếu giấu, tính bỏ trốn.
Hôm nay, cho nàng cơ hội “ở riêng” bao.
Đáng tiếc, khi , đốt hương xuân cực mạnh.
Nàng tìm, tìm mãi, chạm “long căn” của phu quân.
Một nam một nữ, giữa hương xuân mê loạn, tự nhiên kìm .
Hương nồng đậm, Ôn Ký Vọng uống thuốc, liền phóng túng đến tàn kiệt sức.
Liễu Tuyết Nhi điên cuồng đắm chìm, đến khi sảy thai, m.á.u chảy thành sông, bà Chu bắt quả tang.