Nàng lạnh lùng :
「Là ngươi bịt miệng Tống Xuân Hoa, khiến đ.â.m một nhát! Tiện nhân, ngươi đáng c.h.ế.t!」
Ồ, thêm một lệnh cho lời ?
Ánh hận ý cuộn trào trong mắt nàng cho , nàng chính là kỹ nữ từng dụ dỗ Ôn Ký Vọng trộm vạn lượng ngân phiếu bỏ trốn.
Ta là một nữ nhân ngu ngốc, thật thà, lời.
Gặp nữ tử khéo léo, thông minh, đầy thủ đoạn, trong mắt chỉ ngưỡng mộ và tán thưởng.
Tiếc rằng, một bạt tai của nàng đ.á.n.h rơi hết sự ngưỡng mộ của .
Nàng đè thấp giọng, áp sát tai :
"Ngươi tưởng rằng ngươi và phu thê thật sự, là thể chiếm lấy tất cả nhà họ Ôn khi c.h.ế.t ?"
"Si tâm vọng tưởng!"
"Hắn c.h.ế.t , ngươi cũng chỉ đáng tuẫn táng theo thôi."
"Nếu tỉnh , sẽ là đầu tiên bắt đem thứ dơ bẩn hại – ngươi – đem bán kỹ viện rẻ mạt gái hư mất nết!"
"Nhớ kỹ, một ngày c.h.ế.t, đứa con trong bụng mất, chính là mẫu trưởng tử chính thất của Ôn gia, còn ngươi chỉ là tiện tỳ xung hỉ!"
Ngón tay thon dài vỗ lên mặt , nàng cảnh cáo:
"Biết điều thì ngoan ngoãn hầu hạ Ký Vọng tỉnh . Dám dùng thủ đoạn dơ bẩn để mang thai, tranh gia sản với con , sẽ khiến ngươi sảy thai, bán thanh lâu!"
Lời còn dứt, bà quản gia gấp gáp đuổi tới kéo nàng .
Nàng liền cong khóe môi, nở nụ ác độc, ôm bụng kêu gào:
"Đau bụng quá, là... là nó hại con !"
Mẹ chồng đ.á.n.h đến đầy thương tích, da tróc thịt bong, đ.á.n.h dặn:
Mạng tiện của , bằng một sợi tóc của cháu trai bà .
Chỉ tiếc rằng, bà nỡ g.i.ế.c c.h.ế.t con trai .
Nên vẫn tay lấy mạng .
Ta gương mặt căm phẫn của Liễu Tuyết Nhi.
Trong lòng bình tĩnh như nước.
Sảy thai và bán thanh lâu hèn hạ...
Người đàn bà ngu ngốc, ngoan ngoãn như , thật sự ghi nhớ trong tính toán lấy mạng .
Ngay cả đại sảnh thờ Phật ấm áp cũng cho quỳ nữa, đuổi đến từ đường.
Bà quản gia nhắc nhở :
"Từ đường là nơi thờ cúng tổ tông, ngươi mở to mắt mà coi chừng! Chớ để văng chút lửa nào, kẻo ô uế tổ tiên!"
Ồ, lửa, ...
Kẻ ngu ngốc, lời như , nhớ kỹ điều đó .
Không ngờ, quỳ xuống, thì cha chồng kéo chồng là Ôn Ký Xương .
Cha chồng cầm thước gỗ đ.á.n.h ràn rạt, từng roi từng roi vang lên chan chát.
"Con gái nhà họ Lý tuy là thứ xuất, nhưng cũng là tiểu thư quan gia đàng hoàng, gả cho ngươi là đủ xứng . Ngươi dám tìm nhục nàng, hỏng đại sự của , thật là sống c.h.ế.t!"
Gió lạnh rít qua, Ôn Ký Xương mang theo oán khí, gầm lên như ch.ó sói con thương:
"Sao cha để việc cho đại ca? Hai trăm cân bảo bối ép lên đường hoàng tuyền, chắc chắn giúp đại ca sống !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-loi-to-mau-ta-tien-ca-nha-ve-voi-to-tong/5.html.]
Bốp bốp bốp!
Cha chồng thèm để ý đang quỳ bên cạnh, lôi đ.á.n.h một trận tơi bời.
"Ngươi tranh tranh đoạt đoạt để nổi bật, dám so với đại ca ngươi? Ngươi xứng ?"
"Trừ phi nam nhân Ôn gia c.h.ế.t sạch, bằng , tuyệt đối giao gia sản tay họa căn như ngươi!"
Cha chồng tức giận bỏ .
Buông lời đe dọa: trong vòng một canh giờ, cho ai đến thăm, cứ để Ôn Ký Xương c.h.ế.t rữa bài vị tổ tiên để chuộc tội.
, trong từ đường vẫn còn một kẻ mà ông từng liếc mắt – là .
Vì thấp kém, nên coi là .
Tự nhiên cũng chẳng còn đạo lý nam nữ gì cả.
Lưng Ôn Ký Xương rỉ m.á.u li ti.
Hắn đau đớn nghiến răng mắng chửi.
Hắn tuấn tú thanh tú, môi hồng răng trắng, thêm ánh mắt dữ tợn, khiến mị hoặc, đẫm máu.
Áo dài đen nhánh khẽ mở, đai ngọc lỏng lẻo, kim quan nghiêng lệch, còn phong lưu điên cuồng hơn cả nam tử trong sách.
Ta từng thấy ai đến .
Mẹ chồng mắng giữ , Liễu Tuyết Nhi bảo dùng thủ đoạn dơ bẩn để m.a.n.g t.h.a.i giành gia sản.
Thì , đều là chờ ở đây.
Hắn thấy chằm chằm, liền hừ lạnh, :
"Ngươi đúng là may mắn, cứu một tàn của phu quân ngươi."
"Giữ cho , cha cả đời dốc sức cho phu quân ngươi, nếu may mắn m.a.n.g t.h.a.i 'hàng ', thì cả Ôn gia là của ngươi , từ đường cũng khỏi quỳ."
Nhìn nghiến răng căm hận, kìm nén kích động trong lòng, hỏi:
"Muốn... bày kế lừa bọn họ ?"
Ôn Ký Xương nhíu mày, như kẻ ngốc:
"Xung hỉ xung đến ngốc ? Ngươi chỉ là kẻ hèn lên nổi mặt bàn!"
Khóe môi nhếch lên, bất ngờ áp sát, nhét một viên t.h.u.ố.c của đại ca miệng .
Khi kinh hãi móc họng tự cứu, vỗ vỗ váy áo, :
"Ngay mặt tổ tiên các ngươi, để m.a.n.g t.h.a.i 'hàng ' của ngươi, chiếm lấy bộ Ôn gia, ngươi xem, gọi là bày kế ?"
Thân thể cứng đờ, ngẩng đầu :
"Ngươi... ngươi điên ."
Soạt!
Ta đẩy ngã xuống bồ đoàn.
Môi đỏ ép sát, dụ hoặc:
"Nửa canh giờ nữa bà quản gia sẽ kiểm tra, ngươi chỉ với một 'run rẩy', là chiếm cơ nghiệp lớn ? Ta , nhưng thì !"
Soạt!
Đai lưng giật đứt.
Ta là kẻ ngu ngốc, lời.