Dẫu ép lên giường của Ôn Ký Vọng, như heo như ch.ó mà thành lễ phu thê, cũng chẳng hề phản kháng nửa lời.
chồng vẫn hài lòng.
Phu quân , Ôn Ký Vọng, cùng tư thông bỏ trốn, chẳng may ngã ngựa, hôn mê nửa tháng mà tỉnh.
Mẫu tay hào phóng, bỏ trăm lượng bạc mua – kẻ mệnh cứng – về để xung hỉ.
Nếu sống , bà sẽ bán cho kẻ hấp hối khác, nhanh chóng kiếm vốn.
Nếu c.h.ế.t, thì đổ mệnh , hại c.h.ế.t con trai bà, chôn theo bồi táng.
Dù bà cũng chẳng thiệt.
nửa tháng khi nhập phủ, Ôn Ký Vọng vẫn tỉnh, mà thở vẫn đều, chẳng giống sắp c.h.ế.t.
Mẹ chồng sốt ruột.
Cả gia tộc họ Ôn, bao nhiêu sản nghiệp, đều trông con trai đích .
Bà liền lời thầy pháp, bảo cùng một “ c.h.ế.t còn thở” thật sự kết phu thê.
Nhà giàu thật , chỉ cần tiền, thứ gì cũng thể mua — kể cả sinh mệnh của c.h.ế.t.
Một viên t.h.u.ố.c nhét miệng Ôn Ký Vọng, “vật c.h.ế.t” bỗng chốc cứng rắn, mạnh mẽ như rồng sống.
Mẹ chồng sợ dối trá, giả vờ, liền gọi ba bà mụ già đến, lột sạch quần áo , ép như lợn con đặt lên .
Sau một hồi mồ hôi đầm đìa, giữa tiếng rên nức nở của , họ mới thấy vệt m.á.u đỏ trinh nữ.
Bà hài lòng.
Chỉ là, t.h.u.ố.c quá mạnh, Ôn Ký Vọng thật sự quá sức hành hạ.
Đến lúc trống canh hai vang lên, mới run rẩy một cái, toại lòng tất cả.
Ta cha bán mất thể và tôn nghiêm, chỉ mong hết lòng để chồng ý.
trời hửng sáng, bà cho kéo khỏi giường, bắt quỳ giữa trời tuyết.
Đến khi mặt trời lên cao, mới cho gọi .
“Giang Phán Nhi, ngươi sai ở ?”
Ta sai chỗ nào.
Chỉ nhớ mỗi cha cầm gậy đánh, cũng hỏi như thế.
Chỉ khi ngoan ngoãn nhận , mới thể tránh thêm đòn roi.
Thế nên cúi đầu, môi tím tái run rẩy :
“Biết sai .”
“ ở ?”
Ta hít mạnh lạnh.
A? Chẳng lẽ là… do đủ tận tâm?
“Choang!”
Chén ném thẳng trán, m.á.u đỏ loang tầm mắt.
Mẹ chồng từng chữ, từng chữ như đ.â.m tim:
“ ở chỗ ngươi hổ, quyến rũ Ký Vọng, khiến tổn .”
Ta co , thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.
Quyến rũ một c.h.ế.t ư?
Làm hỏng một cái xác chôn ư?
Ta tuy nghèo hèn, nhưng vẫn thấp hèn đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-loi-to-mau-ta-tien-ca-nha-ve-voi-to-tong/3.html.]
Ánh mắt bà lướt qua eo , như dơ bẩn, liền , ngoài gió tuyết, giọng khinh miệt:
“Con tiện tỳ nhà hèn, chỉ là xung hỉ mà tưởng thành chủ tử ? Chẳng lẽ liêm sỉ, hại c.h.ế.t Ký Vọng, tức c.h.ế.t , để chiếm lấy hậu viện nhà họ Ôn ?”
“Từ nay, chỉ ngủ ở giường nhỏ, chui chăn Ký Vọng.”
“Đến nhà họ Ôn, giữ phận, lời. Nếu dám tà tâm, thì chỉ quỳ vài canh giờ là xong . Cút!”
Gió tuyết gào rít, đau nhức, sốt cao, từng bước đều như dẫm than nóng.
Giữ phận, lời ?
Bấy lâu nay vẫn thế!
Vậy mà là liêm sỉ, hại c.h.ế.t chồng, tức c.h.ế.t chồng, để chiếm lấy hậu viện.
Ta là đàn bà thật thà, lời, đương nhiên tuân theo lời bà.
Chỉ là, cái “ liêm sỉ” ...
Trong hậu viện là đàn bà, chẳng lẽ hầu... cha chồng ?
Tập tễnh trở về viện, bán – Tống Xuân Hoa – đang chờ sẵn.
Bà túm lấy tay áo , nghiến răng hỏi nhỏ:
“Có ngươi bỏ t.h.u.ố.c chuột ? Ta hỏi , chúng đối xử với ngươi như trâu như chó, đ.á.n.h đập thương tiếc, nên ngươi bày kế hại c.h.ế.t cả nhà ?”
Thấy mặt tái nhợt, bà càng tin chắc, trong mắt lóe lên ánh điên cuồng:
“Bây giờ nhược điểm của ngươi trong tay . Từ nay nếu lời, sẽ khiến ngươi sống bằng c.h.ế.t!”
Ta thấy gốc cây, liền cố ý nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.
Móng tay đ.â.m da thịt, khiến bà run lên vì đau.
Bà giơ tay định đ.á.n.h , nhưng thấy hạ nhân quét tuyết ngoài sân đang , liền rụt tay về, gượng :
“Hầu hạ thiếu gia cho , lão phu nhân sẽ bạc đãi ngươi. Ta là dì họ xa, tất nhiên thỉnh thoảng sẽ đến nhắc nhở, cho phép lười biếng.”
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:
“Ta sẽ lời. Dì trong uống chén nóng , thứ dì đều chuẩn xong .”
Ta bịt miệng bà, kéo phòng ngủ của và Ôn Ký Vọng.
Bà chỉ giả vờ hiền lành, liền nheo mắt cảnh cáo:
“Nhà họ Ôn nhà họ Giang, chớ càn mà hại . Chuyện nhà Giang, tốn bạc dẹp yên . Sau ngươi trả gấp trăm , sẽ giữ kín miệng cho ngươi.”
Ta khẽ thở , mỉm nhẹ.
“ ngươi — vĩnh viễn câm miệng.”
Ta rút con d.a.o găm trừ tà gối Ôn Ký Vọng, xoay đ.â.m thẳng.
Một nhát, chuẩn xác cổ họng.
Máu tươi phun .
Bà ôm cổ, như con gà cắt tiết, mặt mũi đầy kinh hãi, ngã xuống đất.
Ta thấy buồn .
Lại vung d.a.o vài nhát.
Cắt xẻ thể bà tả tơi.
Nhát nào cũng chí mạng, nhưng đau đớn đến tột cùng.
Bà co giật, lăn lộn.
Tấm rèm dày che kín cửa, ngăn hết tiếng rên rỉ.