Đồng thời Thu Niệm còn không ngừng ra hiệu bằng mắt, ý bảo họ xem tin nhắn trước.
Người Thu gia xem xong mới biết chuyện vừa rồi quả thật không phải ảo giác. Xem ra Thu Niệm đã sớm biết gì đó, và theo ý của Thu Niệm, hiện tại tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy?
Vậy chẳng phải người An gia cũng biết An Linh muốn dọn ra ngoài ở sao?
Người Thu gia lại chuyển ánh mắt sang phía người An gia, quả nhiên thấy cả ba người họ trên mặt đều có một tia mất mát.
An Sùng đột nhiên khẽ hắng giọng, mở miệng hỏi An Linh: "Em nói em muốn tiếp tục sống ở An gia?"
An Linh không biết tại sao anh cả đột nhiên lại hỏi câu này, nhưng lời đã nói ra rồi, cô chỉ có thể đáp phải.
An Sùng, trong bộ vest lịch lãm, lại giơ ngón út ra trước mặt An Linh, nghiêm mặt nói: "Vậy thì em ngoéo tay với anh đi."
"Hả?" An Linh có chút ngơ ngác: "Cái, cái gì ạ?"
"Em ngoéo tay với anh, đảm bảo sau này vẫn sẽ sống ở An gia." Giọng điệu của An Sùng không hề giống đang nói đùa, anh còn nhấn mạnh thêm: "Không được tự ý dọn ra ngoài ở."
"Không, không cần đâu ạ." An Linh nói năng có chút lắp bắp.
[A a a a em bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn giở trò này ra với em! Đừng có lôi cái trò hồi nhỏ ra đây chứ!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-81.html.]
[Anh có ngoéo tay xong thì về nhà lại chẳng làm được gì em à! Bây giờ bao nhiêu người đang nhìn kìa!]
"Không được." Cha mẹ An lại còn hùa theo, họ cũng giơ ngón út ra với An Linh rồi nói: "An Sùng nói đúng, nếu con đã nói sau này sẽ tiếp tục sống ở An gia, vậy thì phải ngoéo tay với cha mẹ, nếu không lỡ con nói không giữ lời thì sao?"
Nhìn ba ngón út đồng loạt chìa ra trước mặt mình, khóe miệng An Linh giật giật, cảnh tượng này thật sự vừa buồn cười vừa kỳ quái.
Nhưng tại sao họ lại làm ra vẻ như cô không ngoéo tay thì sẽ không bỏ qua vậy, giống như nếu An Linh không làm, họ sẽ bắt cô phải viết giấy cam đoan tại chỗ.
An Linh xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống gầm bàn, đành phải căng da đầu đưa ngón út ra ngoéo tay với họ.
Mẹ An thậm chí còn đọc thành tiếng: "Ngoéo tay móc ngoặc, một trăm năm không được đổi..."
[A a a a mẹ ơi mẹ đừng đọc nữa! Mẹ không thấy người Thu gia đang nín cười sao!]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Thu Niệm! Tôi thấy cậu cầm điện thoại rồi nhé! Không được chụp!]
Thu Niệm nín cười cất điện thoại đi. Nói thật, sau khi biết chuyện thiên kim thật và giả, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ như vậy. Từ cách chung sống của người An gia và tính cách của An Linh mà xem, An gia chắc chắn cũng là một gia đình rất đáng yêu, sau này có lẽ cô không cần lo lắng mình không thể hòa nhập được.
Những người khác trong Thu gia cũng vậy, họ nhìn bộ dạng chỉ muốn đào hầm chui xuống đất của An Linh mà cười rất vui vẻ.
Trước đây họ luôn lo lắng tình thân trong giới hào môn sẽ nhạt nhẽo, anh chị em khó tránh khỏi lục đục đấu đá. Nhưng bây giờ xem ra An Linh hoàn toàn được lớn lên trong tình yêu thương, hơn nữa người An gia và cả An Linh trông đều là những người rất tốt, sau này Thu Niệm có lẽ cũng sẽ không bị bắt nạt.
Bất kể thế nào, có thể chung sống hòa thuận với cả hai đứa trẻ, đều là nguyện vọng lớn nhất của hai nhà lúc này.