An Linh thì không có vấn đề gì, nhưng cô biết Nghiêm Úc e là không thể đồng ý.
Quả nhiên, giọng của Nghiêm Úc lạnh đi vài phần: "Những người khác có thể không nói, nhưng về phía chị họ của cháu, dì Doãn định nói hay là giấu?"
"Dì đương nhiên sẽ không giấu Thư Đình. Đây là scandal của Trình gia của dì, vẫn là để dì tự mình nói với Thư Đình." Sợ Nghiêm Úc không tin, Doãn Tư Di lại đảm bảo: "Chỉ cho dì nửa giờ thời gian có được không? Nếu trong vòng nửa giờ dì không nói cho Thư Đình, Nghiêm tổng hoàn toàn có thể nói lại cho con bé."
Nghiêm Úc nhìn Doãn Tư Di đang lung lay sắp đổ trước mắt, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Cảm ơn hai người."
Sau đó, Doãn Tư Di liền đưa Trình Vi rời đi.
Để cho tròn vai, An Linh lại xin lỗi nhân viên điều khiển camera, nói rằng mình đột nhiên nhớ ra trước khi thay quần áo đã tháo vòng cổ ra, chỉ là vừa nãy đột nhiên quên mất.
"Thật sự xin lỗi, đã làm phiền anh. Đều tại trí nhớ của tôi gần đây không tốt, hại anh phải bận rộn một phen vô ích."
"Không phiền không phiền." Nhân viên nói lời thật lòng.
Ai nói anh bận rộn vô ích, công việc này sướng thật!
Rời khỏi phòng điều khiển, An Linh có chút chột dạ liếc nhìn Nghiêm Úc một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-407-tai-sao-khong-the-ly-hon.html.]
“Hay là chúng ta không đi nghỉ nữa nhé, em cảm thấy chân em bây giờ cũng không đau lắm, chắc là do vừa nãy đứng lâu quá, bây giờ đi lại một chút ngược lại thấy đỡ hơn rồi.”
“Được." Nghiêm Úc không nhịn được cười, “Vậy anh đưa em về chỗ chú An và dì Bùi, sau đó tìm giúp em một chiếc ghế.”
“Vâng vâng.” An Linh đáp lại qua loa rồi lập tức đi cà nhắc về phía trước, bỏ lại Nghiêm Úc ở phía sau.
Nghiêm Úc bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của An Linh, rất muốn nhắc nhở rằng cô đang giả vờ đi cà nhắc nhầm chân rồi, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra, chỉ có thể bước nhanh lên, tiếp tục tận tụy làm một cây gậy hình người.
…
Doãn Tư Di không dám để quá nhiều người biết chuyện này. Bây giờ, bà chỉ tin tưởng những người thân cận nhất với mình, vì thế liền tìm một phòng nghỉ, chỉ để Trình Vi đi gọi Trình Giản và Khương Thư Đình đến để thương lượng xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Không ngờ Trình Giản sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền nổi giận:
“Không thể nào! Mẹ, mẹ chắc chắn là nhầm rồi, cha làm sao có thể làm ra loại chuyện đó được? Là ai đã nói với mẹ?”
Bị con trai quát vào mặt, Doãn Tư Di có chút sững sờ, nhưng rồi bà nghĩ lại, cảm thấy có lẽ Trình Giản cũng giống mình, nhất thời không dám chấp nhận hiện thực.
“Không phải ai nói cả, là camera theo dõi đã ghi lại được. Cha con đã vào phòng của Tào Linh, hiện đang ở trên lầu, mẹ và Tiểu Vi đều đã nhìn thấy.”
“Trong đó chắc chắn là có hiểu lầm gì thôi, nói không chừng là bác gái đột nhiên có chuyện gì quan trọng muốn tìm cha thương lượng. Mẹ đừng có chuyện bé xé ra to như vậy, bây giờ tiệc vẫn đang diễn ra, bao nhiêu khách quý đã tới. Đợi tiệc kết thúc rồi mẹ đi hỏi lại cha chẳng phải là được sao?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trong giọng nói của Trình Giản lại có ý trách móc rõ ràng.
“Cần gì phải cố ý gọi cả Thư Đình đến đây, lỡ như để Thư Đình và Khương gia hiểu lầm chuyện gì thì không hay đâu.”