An Linh nhấc chân trái đã từng bị trẹo lên, chân phải đứng một mình trong tư thế kim kê độc lập, giả vờ như vì cảm thấy đau đớn nên không muốn để chân trái chịu lực.
"Con muốn lên tìm một phòng để nghỉ ngơi một chút."
[Chẳng phải chỉ là paparazzi thôi sao, Nghiêm Hình làm được thì mình cũng làm được!]
[Mình cứ giả vờ đi nghỉ ngơi rồi tình cờ chụp được cảnh Trình Trác Hưng vào phòng Tào Linh, sau đó gửi cho chị Thư Đình. Chuyện sau đó cứ giao cho chị Thư Đình quyết định, biết đâu chị ấy sẽ lựa chọn nói cho Doãn Tư Di?]
[Dù sao thì mặc kệ sau này chị ấy quyết định làm thế nào, ít nhất cũng phải biết sự tình trước đã. Nếu không ngay cả quyền được biết cũng không có thì làm sao có quyền lựa chọn.]
Những người khác thở phào nhẹ nhõm, không phải thật sự bị đau chân là được. Tiếp theo, họ thi nhau tích cực tự ứng cử.
"Vậy để anh/chị/cha/mẹ đỡ em lên."
Paparazzi thôi mà, chúng tôi cũng làm được!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
(Mèo edit: Nguyên dàn bà 8 muốn đi hóng dưa thì có.)
"Không cần không cần." An Linh vội vàng từ chối: "Cũng không phải đau lắm, vẫn đi được. Con tự mình đi là được rồi."
[Mình là đi chụp lén chứ đâu phải đi họp chợ! Nhiều người cùng đi thì ra thể thống gì?]
Nói xong, cô liền khập khiễng đi về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-400-tre-con-khong-duoc-xem-cai-nay.html.]
Nghiêm Úc vốn dĩ đang đỡ cô, vì thế cũng rất tự nhiên mà đi theo An Linh hai bước. An Linh dừng lại nhìn anh một cái, Nghiêm Úc liền lập tức giải thích:
"Chỉ để em đi một mình bọn họ đều không yên tâm. Ít nhất để anh đỡ em lên đi, đợi đưa em đến phòng rồi anh sẽ đi."
[Thôi, để Nghiêm Úc đi theo cũng tốt. Như vậy thì không cần phải quay video, chỉ cần Nghiêm Úc có thể nhìn thấy cảnh Trình Trác Hưng vào phòng Tào Linh, anh ấy chắc chắn sẽ nói cho chị Thư Đình, đến lúc đó còn tiết kiệm được việc của mình.]
An Linh liền cũng không từ chối, tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị tìm nhân viên công tác để đăng ký rồi lấy một chiếc thẻ phòng.
Nhưng hai người họ cũng không đi được quá xa, lại bị người khác gọi lại.
"Chị Tiểu Linh? Chân chị lại đau à?" Trình Vi mặt đầy lo lắng chạy tới, đỡ lấy cánh tay bên kia của An Linh.
Cô bé tuy không dám đến quá gần An Linh, nhưng thực ra cả một đêm đều lượn lờ xung quanh thần tượng của mình, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn trộm An Linh vài lần, tự nhiên cũng chú ý thấy chân của An Linh hình như lại có vấn đề.
Cô bé vội đến mức không còn thời gian để ngại ngùng, cha bước làm hai bước chạy tới, định đi cùng An Linh lên lầu.
"Không cần không cần." An Linh vội vàng từ chối: "Không sao đâu, có Nghiêm Úc đi cùng chị là đủ rồi."
[Tuyệt đối đừng! Chị là đi chụp chuyện ngoại tình của cha em đó, trẻ con không được xem cái này!]
Trình Vi năm nay cũng mới 16 tuổi, vừa mới lên lớp 10. Để cô bé phải đối mặt với chuyện cha mình ngoại tình với bác dâu mà không hề có sự chuẩn bị tâm lý, vẫn là có chút quá tàn nhẫn.
Nhưng mà An Linh cũng không thể kéo dài thêm nữa, nếu không sẽ lỡ mất chuyến đò!
Vì thế, cô một bên đi về phía trước, một bên bảo Trình Vi không cần phải quan tâm đến mình.