An Linh khoanh hai tay trước ngực, làm ra một tư thế xa cách phòng bị, cằm hơi hếch lên, nheo mắt vẻ mặt khó chịu nhìn về phía Dư Triều Na.
"Chuyện của tôi và anh Thần Minh đến lượt cô lên tiếng à? Chỉ là xào couple thôi mà đã tự cho mình là bạn gái chính thức rồi sao?"
"Mặc dù tôi không phải là bạn gái chính thức, nhưng cô không phải cũng vậy sao? Chắc là có người nào đó thích xem thân phận giả là thật lắm nhỉ, phải không hả An đại tiểu thư?" Dư Triều Na cũng không chút nhượng bộ mà đáp trả: "À không đúng, sau này hình như không thể gọi cô là An đại tiểu thư được nữa rồi, cũng không biết khi nào ngài đây mới đổi tên nhận tổ quy tông nhỉ?"
[Làm gì mà nói năng chua ngoa thế, tôi và cái cô Dư Triều Na này có ân oán gì à?]
[Hóa ra là vì quan hệ với Cố Thần Minh, cư dân mạng hay đặt chúng tôi lên bàn cân để so sánh xem cuối cùng ai sẽ chiếm được Cố Thần Minh, còn mở một cuộc bỏ phiếu. Cuối cùng là tôi đã thắng, thế là Dư Triều Na bắt đầu ngứa mắt tôi. Hơn nữa bây giờ tôi là thiên kim giả, cô ta cảm thấy dựa vào việc mình có kim chủ chống lưng cũng không cần thiết phải sợ tôi, cho nên cứ thấy tôi là muốn cà khịa vài câu.]
[Chỉ thế thôi á? Chỉ có vậy thôi á?]
[Cô muốn thắng thì cứ cho cô thắng, cái phúc được ở bên Cố Thần Minh này cho tôi, tôi cũng không cần.]
Bất quá mặc kệ trong lòng có chửi bới thế nào, trên mặt An Linh vẫn giả bộ như bị chọc giận. Cô đúng lúc lộ ra một chút biểu cảm thẹn quá hóa giận: "Cô!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Cố Thần Minh, đến lúc mở miệng ngăn cản rồi đấy?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-142.html.]
[3, 2, 1!]
"Được rồi." Cố Thần Minh quả nhiên như An Linh dự đoán, nhíu mày dùng ánh mắt không đồng tình nhìn về phía An Linh: "Bao nhiêu năm rồi cái tật dùng thân phận để ép người vẫn chưa sửa à?"
[Lạy trời ạ, tôi khi nào dùng thân phận ép người chứ? Chỉ cần tôi và người khác có xung đột trước mặt anh, tôi chỉ cần phản bác một chút là anh lại lôi cái lý do này ra. Tin đồn bên ngoài nói tôi ỷ thế h.i.ế.p người, nguồn gốc chính là từ cái miệng này của anh mà ra đấy!]
[Hóa ra chỉ có thể người khác nói tôi, còn tôi thì không được phản bác lại à!]
An Linh một bên ở trong lòng đau mắng Cố Thần Minh là đồ chó, một bên lộ ra một biểu cảm có chút tổn thương. Ngay sau đó, cô buồn bã cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: "Em biết rồi."
Dư Triều Na thấy thế liền vênh váo tự đắc, với tư thế của người chiến thắng, kéo Cố Thần Minh vào thang máy, còn đẩy An Linh sang một bên.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Vân Thư Nhụy quả thực đã quá quen với sự trong ngoài bất nhất của An Linh. Điều đó làm cô sững sờ một lúc, không kịp lên tiếng giúp An Linh đáp trả.
Nếu không phải vì có thể nghe được tiếng lòng, cô thật sự sẽ cho rằng An Linh vẫn giống như trước đây, tiếp tục làm một kẻ theo đuổi mù quáng. Bây giờ xem ra, mình hoàn toàn không cần phải lo lắng về điều này nữa.
Xác định An Linh đã không còn là kẻ theo đuổi mù quáng nữa, Vân Thư Nhụy cảm thấy đây tuyệt đối là món quà sinh nhật tốt nhất mà mình nhận được trong năm nay.
Mặc dù không biết tại sao An Linh vẫn còn muốn diễn kịch ở bên ngoài, nhưng cô làm như vậy chắc chắn có lý do của mình. Chỉ cần biết rằng nội tâm cô thật ra vô cùng ghê tởm Cố Thần Minh, Vân Thư Nhụy liền yên tâm rồi.