"Vân tổng, là Thư Nhụy bảo tôi giấu anh đấy, anh đừng có trách tôi nhé." Quý Thành giành trước mở miệng đổ tội.
Vân Tinh Chu sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà trách Quý Thành. Hơn nữa em gái đến, anh vui còn không kịp. Chỉ là việc An Linh cũng đến cùng vẫn khiến anh khá kinh ngạc.
Mặc dù Vân Thư Nhụy đã nói với anh rằng cô và An Linh đã làm hòa, nhưng anh thật sự không ngờ họ lại nhanh chóng thân thiết đến mức có thể cùng nhau đi du lịch, đón sinh nhật.
Vân Thư Nhụy và An Linh trước đây thân nhau đến mức nào anh là người biết rõ. Và nguyên nhân mâu thuẫn của họ, Vân Tinh Chu cũng rất rõ ràng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Anh nhìn ra Vân Thư Nhụy chỉ là quá kiêu ngạo, một mặt rất muốn làm hòa với An Linh, một mặt lại không hạ mình xuống được. Bây giờ thấy hai người hòa giải xong, Vân Thư Nhụy vui vẻ như vậy, Vân Tinh Chu cũng mỉm cười chào hỏi An Linh.
"Tiểu Linh, cảm ơn em đã cùng Tiểu Nhụy đến đây." Sau đó anh lại nhìn về phía Vân Thư Nhụy: "Tiểu Nhụy, em và Tiểu Linh theo Quý Thành đến khu nghỉ dưỡng trước đi. Anh bên này còn có chút việc, đợi xong việc rồi sẽ qua tìm hai em."
Vân Thư Nhụy đang định đồng ý, thì một trong hai người đàn ông phía sau Vân Tinh Chu, người lớn tuổi hơn, lại đột nhiên cười rồi đi đến nói chuyện với Vân Thư Nhụy:
"Đây là Thư Nhụy phải không, đã là một cô gái lớn rồi, dượng suýt nữa không nhận ra."
Thấy Vân Thư Nhụy vẻ mặt mờ mịt, trong mắt người đàn ông đó có một tia không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-133-vua-tra-moi-phat-hien-han-den-ca-mot-thu-cung-khong-bang.html.]
"Sao lại không nhận ra dượng? Lúc cháu còn nhỏ dượng còn từng bế cháu đấy. Đều là người một nhà, sao lại quên rồi?"
Vân Tinh Chu trông có vẻ không ưa gì người đàn ông này, nụ cười trên mặt anh cũng rõ ràng nhạt đi.
"Tiểu Nhụy lúc đó còn nhỏ, dượng cả lại thường ở Ninh Thành. Sau khi cô cả qua đời, Tiểu Nhụy cũng chưa từng gặp lại dượng, không nhớ ra cũng rất bình thường."
"Ha ha ha cũng phải, cũng phải, rốt cuộc Tiểu Nhụy lúc đó vẫn là một đứa trẻ. Nhưng sau này dượng nhất định sẽ thường xuyên đến Hải Thành thăm các cháu. Người một nhà vẫn là nên qua lại nhiều hơn để tránh phai nhạt tình cảm." Người đàn ông đó nói đầy ẩn ý: "Để Tinh Chu con khỏi phải chạy xa đến vậy lo lắng chuyện bên Ninh Thành này. Có người nhà giúp con trông coi thì có thể xảy ra vấn đề gì được chứ."
[Dượng cả? Dượng cả của Thư Nhụy tên là gì nhỉ, lẽ nào cũng là một thành viên trong đám họ hàng kỳ quái?]
Vân Tinh Chu đột nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn về phía An Linh, có chút không hiểu tình hình. An Linh vừa mới mở miệng nói chuyện sao?
"Khụ khụ." Vân Thư Nhụy thấy thế liền ra hiệu bằng mắt cho Vân Tinh Chu, ý bảo anh đừng mở miệng, sau đó rất tự nhiên giới thiệu người đàn ông này cho An Linh: "Tiểu Linh, đây là dượng cả của tớ, tên là Quách Vấn Tường."
[À, hóa ra là chồng của người cô cả đã qua đời của Thư Nhụy.]
Cô cả của Vân Thư Nhụy cùng với cha mẹ cô đã cùng nhau gặp nạn trong một chuyến đi công tác ở nước ngoài.
Cô cả của cô và dượng cả là cặp đôi không muốn có con, cho nên người dượng cả này đã thừa kế toàn bộ di sản của cô cả, trừ cổ phần ra.