An Linh nhìn Tề Tùng với vẻ mặt đắc ý, không nhịn được mà trợn trắng mắt. Cô đột nhiên mở miệng hỏi Tề Tùng: "Anh nói Tôn Thanh Bách là con của anh, anh có bằng chứng không?"
"An đại tiểu thư mắt có vấn đề à?" Tề Tùng ra hiệu cho cô nhìn xuống đất: "Bằng chứng chẳng phải đang rành rành ở đây sao?"
Tần Vãn Lam nghe vậy, nhặt bản báo cáo xét nghiệm ADN dưới đất lên, đưa cho Tôn Hữu Thiệu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Báo cáo xét nghiệm ADN của Tề Tùng và Tiểu Bách tôi ở đây chỉ có một bản này. Giao cho anh rồi, anh giữ lại cũng được, tiêu hủy cũng được. Người bên tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ chuyện gì về quan hệ cha con của hai người."
Tôn Hữu Thiệu nhận lấy bản báo cáo, hơi sững người một lúc, sau đó hiểu ra ý của Tần Vãn Lam.
Tiểu Bách là con trong giá thú, pháp luật vốn không thể nào ủng hộ việc Tề Tùng muốn mang Tiểu Bách đi. Tôn Hữu Thiệu chỉ sợ bản báo cáo xét nghiệm ADN này sẽ bị tung lên mạng. Bây giờ được Tần Vãn Lam đảm bảo, hắn cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Sau khi tiêu hủy bản báo cáo này, chỉ cần không để Tiểu Bách và Tề Tùng đi làm xét nghiệm ADN lần thứ hai, bất kể Tề Tùng có nói gì đi nữa cũng không có bằng chứng xác thực.
Mà mình đã chuẩn bị mang Tiểu Bách ra nước ngoài, Tề Tùng dù có muốn trộm mẫu cũng tuyệt đối không có cơ hội đó.
"Cảm ơn." Tôn Hữu Thiệu chân thành nói lời cảm ơn với Tần Vãn Lam: "Còn cả việc cô đã cho dừng buổi họp báo và lựa chọn nói riêng cho tôi biết chuyện này, cũng cảm ơn cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-120.html.]
Nếu không phải là cô, hắn không biết còn bị lừa dối đến bao giờ. Biết được sự thật rồi đưa ra lựa chọn, vĩnh viễn tốt hơn là sống trong lừa dối một cách mơ hồ.
Hơn nữa, nếu trực tiếp công khai Tiểu Bách là con của Tề Tùng, ít nhất về mặt dư luận sẽ càng đồng cảm với Tần Vãn Lam hơn. Nhưng cô vẫn lựa chọn nói riêng chuyện này để tránh dư luận làm tổn thương Tiểu Bách. Tôn Hữu Thiệu thật sự rất cảm kích cô.
Tần Vãn Lam gật đầu, ít nhất Tôn Hữu Thiệu không quay ngược lại trách cô đã vạch trần chuyện này, nếu không cô thật sự là làm ơn mắc oán.
Còn về Tề Tùng, người vẫn chưa nhận rõ hiện thực, Tần Vãn Lam cũng đã sớm có tính toán.
Cô nhìn Tề Tùng vẫn chưa nhận rõ hiện thực, cười lạnh nói:
"Tề Tùng, anh nói đúng, pháp luật quả thật không thể làm gì anh. Nhưng không phải anh vẫn luôn cảm thấy phim của mình quay không tốt là vì bị hạn chế quá nhiều sao? Cảm thấy chỉ cần mình tạo ra nội dung hay là sẽ không thiếu vốn đầu tư sao?
Vậy thì tiếp theo, tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài, sau này bất cứ ai đầu tư vào phim của anh hoặc giúp đỡ anh, Tần thị sẽ vĩnh viễn không tiến hành bất kỳ hình thức hợp tác nào với họ. Để anh xem xem, cái gì mới gọi là hạn chế thật sự."
Biểu cảm đắc ý trên mặt Tề Tùng không còn sót lại chút nào. Hắn biết Tần Vãn Lam nói nghiêm túc.
Nếu cô thật sự tuyên bố như vậy, có nghĩa là đang nói với tất cả các nhà đầu tư, chỉ cần dính dáng đến hắn, Tề Tùng, chính là đi ngược lại với Tần thị. Điều này có khác gì phong sát hắn đâu?
Đến lúc đó đừng nói đến đầu tư, ngay cả diễn viên và nhân viên đoàn phim hắn cũng chưa chắc đã tuyển được.