Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Thanh Thanh ngước mắt nhìn hắn: "Mà sao anh không ngạc nhiên? Anh đã biết từ sớm rồi à?"
"Cô ta trước đây đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Thật ra trước kia cô ta cũng từng đề cập vài lần nhưng thái độ không kiên quyết như lần này. Xem ra lần này cô ta làm thật rồi." Tề Tùng mày dần nhíu lại.
"Vậy anh định làm thế nào?" Vương Thanh Thanh rất lo lắng hỏi: "Ở chỗ em thì đừng có giở cái bài ca "phim quay tốt thì không lo đầu tư, có Tần Vãn Lam hay không cũng chẳng khác gì" ra nữa. Có khác hay không, trong lòng anh còn không rõ sao."
"Em thấy tốt nhất anh vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Giới tư bản cũng nhìn mặt gửi vàng cả thôi. Một khi Tần Vãn Lam đã không ngó ngàng đến phim của anh nữa, vậy thì bộ phim tiếp theo của anh bất kể là về tài chính hay dàn diễn viên chắc chắn đều không thể bằng trước đây được. Trước đây anh chẳng phải đã thử tìm người khác quay rồi sao, anh xem có bao nhiêu người chịu để ý đến anh?"
Vương Thanh Thanh ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
"Tần Vãn Lam là người thế nào em rõ nhất, đừng nhìn cô ta ngày thường có vẻ mềm lòng, thật ra trong xương cốt bướng bỉnh lắm. Nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ nói được làm được. Anh vẫn nên nhanh chóng nghĩ đối sách đi."
"Đối sách sao... Anh đã nghĩ kỹ từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không nỡ thực hiện." Trong mắt Tề Tùng hiện lên một tia âm hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-100.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Đối sách gì?" Vương Thanh Thanh cũng dừng động tác, có chút tò mò nhìn về phía Tề Tùng.
"Thanh Thanh, chúng ta cùng ra nước ngoài đi." Tề Tùng đột nhiên nói ra một đề nghị không đầu không đuôi như vậy: "Ở đây anh khắp nơi đều bị người khác kìm kẹp, không thể hoàn toàn theo ý mình để tạo ra tác phẩm trong lòng, cho nên mới mãi không thể thành công. Hơn nữa khán giả cũng toàn một lũ không có mắt, không biết thưởng thức nội hàm phim của anh. Anh đã có ý tưởng này từ rất lâu rồi, chúng ta cùng ra nước ngoài phát triển đi. Anh có dự cảm, chỉ cần đổi một môi trường có thể để anh tự do phát huy, anh nhất định có thể công thành danh toại!"
"Anh thôi đi." Vương Thanh Thanh tức giận nói: "Anh tưởng em bây giờ vẫn là cô bé hai mươi tuổi lúc mới quen anh sao? Em bây giờ không dễ lừa như vậy đâu. Anh nói ra nước ngoài là ra nước ngoài, chứ có phải đi du lịch đâu mà muốn đi là đi được. Anh là muốn đi làm phim điện ảnh, đến lúc đó nơi đất khách quê người không có mối quan hệ nào, vậy thì cơ bản nhất là phải có tiền chứ, bây giờ anh có tiền không?"
Bị Vương Thanh Thanh vạch trần một cách thẳng thừng như vậy, Tề Tùng lại hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn ôm cô ta dỗ dành: "Đều là tài sản chung của vợ chồng, tiền của Tần Vãn Lam chẳng phải cũng là của anh sao?"
[Hả? Tề Tùng và Vương Thanh Thanh quen nhau sớm vậy sao? Nếu là quen nhau từ lúc hai mươi tuổi, vậy thì hai người này cũng có mười mấy năm giao tình rồi, chẳng lẽ là tình cũ không rủ cũng tới?]
An Linh mang theo tâm trạng tò mò tra xét, phát hiện chuyện này còn hủy hoại tam quan hơn cả những gì mình biết trước đây.
[Hay thật, hóa ra không phải là tình cũ không rủ cũng tới gì cả. Hai người này! Căn bản là chưa từng cắt đứt!]