Cười đến mức Muội Bảo đỏ mặt ngẩng đầu lên, nặng nề "hừ" một tiếng, mới ngừng cười.
Duby chậm rãi ló đầu ra từ sau lưng Tùy Thất, đi đến bên cạnh Muội Bảo, đưa ngón tay ra chạm vào chân cô nhóc.
Bốn người đang cười đùa hoàn toàn bị hành động đột ngột của cô bé thu hút ánh mắt.
Cạch cạch cạch, Duby mở miệng gỗ nhỏ ra, để lộ hai hàm răng gỗ ngay ngắn.
Dưới sự chứng kiến của tám con mắt, cô bé roẹt roẹt nhổ hai cái răng cửa dưới, đưa đến trước mặt Muội Bảo: "Cho chị, răng nài."
Muội Bảo nhìn hai chiếc răng gỗ trong lòng bàn tay đối phương, sững người.
"Phụt!"
Không biết ai là người cười trước, ba người tụm vào lại với nhau, cười đến mức ngả nghiêng.
Tả Thần suýt nữa không ôm nổi Muội Bảo: "Hai đứa nhóc này hài hước quá."
Duby không biết hài hước là gì, cũng nghiêng đầu, ngốc nghếch cười theo.
Bùi Dực ở cách đó không xa bị tiếng cười của bọn họ lây nhiễm, cũng toe toét cười theo: "Họ cười vui quá, ha ha ha."
Liên Quyết chu đáo không chế nhạo cậu ta.
Muội Bảo có bạn đồng hành cùng thiếu răng, thoải mái hơn nhiều.
Cô nhóc xuống khỏi n.g.ự.c Tả Thần, đưa tay lấy một chiếc răng gỗ của Duby: "Chị một cái, em một cái."
"Duby, em thật xinh đệp."
Duby lắc đầu: "Em chỉ có quần áo đẹp thôi, chị mới thật sự xinh đẹp."
"Hai đứa đều rất xinh đẹp." Tùy Thất xoa đầu hai đứa nhỏ, nói: "Chúng ta tìm một căn phòng nghỉ ngơi trước, đợi ăn tối xong, chị lấy mấy bộ váy mới trong Kho Hàng Tuỳ Thân ra, hai đứa cùng thử nhé, được không?"
Một người một búp bê gỗ vui vẻ gật đầu.
Bên cạnh phòng khám là một tòa nhà dân cư cao sáu tầng, bọn họ tìm được một căn hộ có cửa ra vào và cửa sổ còn nguyên vẹn ở tầng năm làm nơi dừng chân tối nay.
Căn hộ mà đội Trốn Khỏi chọn không quá lớn, bố cục một phòng ngủ hai phòng khách, đồ đạc cũng không nhiều.
Lâu ngày không có người ở, nên bên trong bám khá nhiều bụi.
Duby xung phong, chủ động yêu cầu dọn dẹp.
Tùy Thất dứt khoát đồng ý.
Sự thật chứng minh, quản gia Duby vẫn rất có thực lực, rất nhanh đã dọn dẹp căn hộ sạch sẽ.
Đội Trốn Khỏi dành cho cô bé những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất.
Liên Quyết và Bùi Dực ở đối diện phòng bọn họ, nghe thấy tiếng động thì đi ra.
Nhìn thấy căn hộ trở nên sạch bóng, hai người mãnh liệt đưa ra yêu cầu thuê Duby.
Hơn nữa còn sẵn lòng trả thù lao mười nghìn tinh tế tệ mỗi nửa giờ.
Liên Quyết viết giấy nợ vô cùng dứt khoát, Tùy Thất đồng ý cũng vô cùng nhanh gọn.
Mức lương theo giờ cao ngất ngưởng này của Duby, chậc chậc chậc.
Tùy Thất chỉ từng kiếm được mười tệ một giờ thôi, hoàn toàn không thể so sánh được.
Năm ngày trước, buổi tối vẫn còn cảm nhận được chút hơi lạnh, nhưng bây giờ chỉ còn lại oi bức.
Không khí ngưng trệ mà ngột ngạt, ngay đến một chút gió mát cũng không có.
Nhiệt độ trong nhà vào ban đêm cũng ở khoảng 35 độ.
Điều hòa hiệu Duby lại vào việc, cô bé liên tục thổi ra làn gió mát 25 độ xua tan sự oi bức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-73.html.]
Bốn người vây quanh Duby ngồi xếp bằng.
Tùy Thất liên tục đặt thức ăn lên bàn: thịt khô, thạch, sữa, thanh năng lượng, bánh mì, bánh quy, hạt dưa…
Vật tư chất đầy nửa bàn trà mới dừng lại.
Cô lại lấy ra máy đông lạnh nhanh và bột nước trái cây, làm ba que kem.
Tả Thần ngậm một que kem vị táo, vừa ăn vừa say sưa kể lại quá trình Thường Lệ bị loại cho Thẩm Úc và Muội Bảo.
"Thằng nhóc kia lại định giở trò sau lưng, cướp vật tư của chúng ta, chị Tùy trượt một cú, cứ thế rực rỡ xuất hiện."
"Đụng phải chị Tùy, xem như hắn ta đã đá phải tấm ván sắt."
"Hai người không biết cái miệng của hắn ta thối đến mức nào đâu…"
Lời kể đầy cảm xúc, khiến hai người không có mặt ở hiện trường lúc thì tức giận, lúc thì bật cười.
Thẩm Úc nghe được vài câu lại quay sang hỏi Tùy Thất để xác nhận: "Chơi như vậy luôn sao?"
Cô khiêm tốn gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Muội Bảo nghe đến đoạn cao trào, cắn mạnh một miếng kem que vị dâu: "Cho mày c.h.ế.t này!"
Sau khi Tả Thần kết thúc bài diễn thuyết, mấy người thoải mái ngồi dưới gió mát điều hòa thổi ra, ăn đồ ăn vặt, cắn hạt dưa.
Tùy Thất bóc một thanh năng lượng: "Sau khi Thường Lệ bị loại, tôi nhận được 1 điểm."
"Ngoài ra, từ trong thông báo của hệ thống, tôi còn biết được thân phận của hắn ta, người này là một Thợ Làm Búp Bê."
Ba người ngơ ngác đồng loạt ngừng nhai.
Muội Bảo đang vùi mặt vào bánh mì ngẩng đầu lên: "Thợ Làm Búp Bê?"
Thịt khô trong miệng Tả Thần không còn thơm nữa: "Cái gì vậy?"
Thẩm Úc nuốt miếng thạch trong miệng xuống: "Chị Tùy, nói rõ hơn được không?"
"Dễ thôi." Tùy Thất búng tay một cái, lấy ra một bộ khung búp bê gỗ và hai đoạn cánh tay búp bê gỗ: "Mọi người lắp thử xem."
Thẩm Úc và Muội Bảo vô cùng trơn tru lắp cánh tay của búp bê gỗ vào khung.
Thấy hai người lắp nhẹ nhàng như vậy, Tả Thần vô cùng tự tin cầm cánh tay định lắp vào khe lõm.
Nhưng chỗ nối lại như có một lớp rào cản vô hình, dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không lắp vào được.
「Thân phận có vấn đề, Người Điều Khiển Búp Bê không thể lắp ráp búp bê gỗ!」
Trong đầu đột ngột vang lên một tiếng cảnh báo, Tả Thần ngơ ngác: "Chuyện gì thế này?"
"Nghe thấy cái gì rồi?" Tùy Thất nhai thịt bò khô, giọng điệu như đã biết trước hỏi.
Tả Thần thuật lại không sót một chữ.
Sau khi nghe xong, cô lại lấy ra bút nhanh khô và thẻ đen, đặt trước mặt ba người: "Viết hai chữ 'Bị loại' ở cuối thẻ."
Tả Thần nhận lấy giấy bút: "Tôi trước."
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần không viết được chữ nào, nhưng ngoài ý muốn lại không hề gặp dù chỉ một chút trở ngại.
Trơn tru viết lên tấm thẻ đen những con chữ xấu xí màu xanh lam của mình.
Lần này người bị cản trở, là Thẩm Úc và Muội Bảo.
Dù hai người có dùng hết sức b.ú sữa mẹ, nhưng cũng không thể viết nổi nửa chữ lên thẻ đen.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Cả hai chỉ có thể nghe thấy tiếng thông báo lạnh lùng vang lên: 「Thân phận có vấn đề, Thợ Làm Búp Bê không thể sử dụng thẻ lệnh!」