Đuôi cá xanh lam chậm rãi thu , lúc  Tùy Thất mới thấy rõ cảnh tượng  mắt.
 
Một bể cá thủy sinh khổng lồ trong suốt  đặt âm   bộ bức tường, Leia tóc vàng mắt xanh vẫy đuôi cá mang màu xanh ngọc tuyệt , nở nụ  dịu dàng với cô.
 
Lâm Hành Trạch  lưng về phía Tùy Thất,  cạnh bể cá thủy sinh,  cánh tay lộ  của   phủ một lớp lông xám dày rậm.
 
Các khớp ngón tay thô to và nhô cao, móng tay sắc nhọn, giống như móng vuốt của sói xám.
 
Bàn tay tựa như của dã thú, dịu dàng nắm lấy bàn tay trắng nõn của Leia.
 
"Đã  cô sợ  ?" Leia dịu dàng hỏi.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow  Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
 
"Vẫn ." Tùy Thất  thẳng  vấn đề: " đến để chào tạm biệt."
 
Leia im lặng một lúc, : "Bên ngoài  nguy hiểm."
 
"Không  ." Cô  đáp: "  giỏi đối mặt với nguy hiểm."
 
"Vậy ." Đuôi cá màu xanh lam của Leia nhẹ nhàng vẫy: "Vậy thì  , chúng  sẽ  ngăn cản."
 
Đôi mắt xanh biếc như nước của cô   thằng  Tùy Thất: "Nếu cảm thấy  đối phó ,    thể   bất cứ lúc nào."
 
Những lời  dịu dàng thường khiến   mềm lòng.
 
Tùy Thất cũng chân thành đáp: "Được, chúng  sẽ  ."
 
"Khi  , nhớ gõ cửa nhé." Leia nháy mắt với cô: "Ở chỗ chúng ,  gõ cửa mà xông , luôn  coi là tuyên chiến."
 
Cô cũng nháy mắt : "  , cảm ơn."
 
Hai bên  lời tạm biệt, Tùy Thất đóng cửa cẩn thận  đó rời .
 
Lâm Hành Trạch nắm tay Leia xoay  , để lộ phần lưng phía   còn chút da thịt, chỉ còn  phần xương trắng hếu lạnh lẽo của cô .
 
Anh  lấy tuýp thuốc mỡ màu xanh lam ở tay trái, tiếp tục bôi thuốc cho Leia.
 
Má Leia áp  hõm cổ  : "A Trạch, vô ích thôi, để cho Hành Tuyết và những  khác dùng ."
 
Lâm Hành Trạch phủ một nụ hôn xuống mặt cô : "Thuốc vẫn đủ dùng, em đỡ đau hơn một chút cũng ."
 
Leia mỉm ,  từ chối nữa: "Anh  xem, bốn  họ  thể sống sót đến cuối cùng ?"
 
"Mấy   thì  chắc." Anh  cất lọ thuốc , thổi nhẹ  lưng Leia: " cô gái tóc ngắn màu đen   chắc chắn sống , cô  nhanh nhẹn."
 
"Thật hy vọng  thể gặp  họ." Leia đưa tay ôm lấy  .
 
"Sẽ  thôi." Lâm Hành Trạch ôm cô .
 
Đuôi cá màu xanh lam thong thả đong đưa, hai  cứ thế lặng lẽ ôm  một lúc lâu.
 
Bên ,  bước xuống cầu thang, Tùy Thất   một  chặn đường.
 
Lâm Hành Tuyết  đến  mặt Tùy Thất, đưa tay , lòng bàn tay ngửa lên.
 
Đây là động tác đòi đồ.
 
Tùy Thất: ?
 
Lâm Hành Tuyết: "Tối qua cô lấy một chiếc vảy trắng của ."
 
Tùy Thất gãi chóp mũi: "Không  cô  thích vảy của  ?"
 
Chiếc vảy trắng  lấp lánh rực rỡ,  lạ thường, cô   trả  lắm.
 
"  định lấy , chỉ dùng một chút thôi." Lâm Hành Tuyết giải thích.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-125.html.]
"Ồ,   ." Tùy Thất lấy chiếc vảy từ trong túi : "Đây."
 
Lâm Hành Tuyết đưa tay nhẹ nhàng mân mê chiếc vảy, chiếc vảy trắng lóe lên ánh sáng xanh lam dịu nhẹ.
 
Cô  ngước mắt  Tùy Thất: "Cho  một khẩu lệnh."
 
"Hả?" Tùy Thất    theo kịp mạch não của cô : "Khẩu lệnh gì? Dùng để  gì?"
 
Cô  nhẹ giọng : "Thứ cô thích,  lên  thuận miệng là ."
 
"Hừm…"
 
Tùy Thất  vẻ mặt  chút thần bí của cô , : "Hành Tuyết Hành Tuyết mau hiển linh?"
 
Lâm Hành Tuyết gật đầu, lặp  khẩu lệnh  cùng với chiếc vảy trắng trong tay, ngay cả giọng điệu và thanh điệu cũng  sai ly nào.
 
"Được , trả cô."
 
Tùy Thất đưa tay  nhận, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm  chiếc vảy, trong đầu vang lên một tiếng thông báo bất ngờ.
 
「Chúc mừng bạn nhận  vật tư đặc biệt 'Vảy Triệu Hồi' x 1,  sở hữu hô chính xác khẩu lệnh mới  thể sử dụng.」
 
Một câu ngắn ngủi, khiến cô kinh ngạc suốt ba mươi giây.
 
À ừm,  chiếc vảy bình thường   gì đặc biệt đột nhiên  biến thành vật tư?
 
Đầu Tùy Thất tràn đầy những dấu hỏi chấm nhỏ: Lâm Hành Tuyết  thế nào ? Chẳng  cô  vốn là dân bản địa sống ở đây ? Sao  thể tay  biến  vật tư  chứ?
 
Lâm Hành Tuyết    ý định giải đáp thắc mắc của cô, chỉ cụp mắt : "Gặp nguy hiểm thì  khẩu lệnh,  sẽ đến cứu cô."
 
"Đây là quà đáp lễ vì cô  giúp chúng  nấu cơm, món nào cũng  ngon, cảm ơn."
 
Cô   xong lập tức lướt qua Tùy Thất, bước lên bậc thang, mái tóc mềm mượt khẽ lay theo chuyển động của cô .
 
Không  từ lúc nào phần đuôi của mái tóc đen như mực   đổi màu, nhuốm một màu trắng như sương tuyết.
 
Tùy Thất  bóng lưng cô , mở lời: "Cô  ghét màu trắng,  cô thích màu gì?"
 
Lâm Hành Tuyết dừng bước, : "Màu xanh lá,  thích màu xanh lá."
 
"Được,   gặp , sẽ mang quà cho cô."
 
Tùy Thất cất vảy trắng  túi trong áo khoác, giữ kỹ bên ,    về phía phòng khách.
 
【Cô gái Lâm Hành Tuyết   tệ,   tâm ,  thích.】
 
【Mị cũng , nhan sắc cực phẩm, đúng gu mị .】
 
【Người chơi khác  dân bản địa đè đầu cưỡi cổ, chị gái xì    dân bản địa tặng vật tư đặc biệt, đỉnh!】
 
【Không ngờ dân bản địa cũng  thể tặng vật tư, mở mang tầm mắt quá , theo chị gái xì  đúng là cái gì cũng  thể thấy.】
 
【Đó là do chị gái xì  nhà  nấu ăn giỏi, nắm bắt  cơ hội.】
 
【Vẫn cảm thấy xem chị gái xì  thoải mái hơn,  xem một tên bất lịch sự, trực tiếp đánh lén dân bản địa  đó  diệt ngược cả đội, xem mà tức c.h.ế.t  .】
 
【May mà chị gái xì   xông lên đánh luôn,  thì chỉ một giây   loại khỏi cuộc chơi .】
 
【Sức chiến đấu của dân bản địa mạnh đến  ?】
 
【Anh xem bọn họ  giống như yếu đuối ?】
 
【Chỉ  riêng cái đuôi cá  nãy chạm  mặt chị gái xì  thôi,  một  chơi full giá trị sinh mệnh,   chính cái đuôi cá cùng kiểu một quẫy trực tiếp đánh bay khỏi cuộc chơi.】
 
【Lợi hại như  ? Vậy thì những  mà chị gái xì  gặp    thiện.】