Cô  lắc đầu: "Là   cảm ơn các vị mới đúng."
 
"Hành Xuyên, mang đồ  cho bốn vị khách ."
 
Lâm Hành Xuyên   lấy  một giỏ tre đầy ắp từ  khăn trải bàn bên cạnh, đưa cho mấy .
 
Liên Quyết đưa tay nhận lấy.
 
Tuỳ Thất thò  gần xem: Là nửa giỏ cỏ và nửa giỏ quả mọng màu đỏ.
 
Leia giải thích: "Đây là thức ăn cho các vị."
 
Giang Trần sắc bén mỉa mai: "Các  ăn thịt, chúng  ăn cỏ ?"
 
Tuỳ Thất kéo     lưng: "Cảm ơn, chúng  sẽ thưởng thức thật ngon miệng."
 
"Đừng khách sáo." Leia  tiếp: "Phòng khách  chuẩn  xong , các vị nghỉ ngơi cho khỏe, bữa tối    phiền các vị ."
 
Lâm Hành Xuyên dẫn bốn  Tuỳ Thất  về phía phòng khách, dọc đường, miệng   chẳng ngơi nghỉ.
 
"Không ngờ cô thật sự là đầu bếp, tay nghề  thật sự đấy, chỉ  điều   ít, buổi tối  nhiều thêm một chút nhé."
 
"Phòng khách là do  và  trai  dọn dẹp, ga giường vỏ chăn cũng   mới, các  cứ yên tâm ngủ."
 
"Còn  nước nóng, quần áo cũng ,  các  hôi rình, tắm rửa  quần áo xong hẵng nghỉ ngơi."
 
Nghe đến đây, Tuỳ Thất  chút hoang mang: Bao ăn bao ở còn  nước nóng, đãi ngộ  như  ?
 
"Đến , là ở đây." Lâm Hành Xuyên đẩy cửa phòng khách .
 
Tuỳ Thất nhanh chóng quan sát căn phòng một lượt, phong cách giống hệt phòng ăn, sạch sẽ gọn gàng, còn mang theo chút ấm áp thoang thoảng.
 
Phòng khách rộng rãi sáng sủa, hai phòng ngủ đều  nhà vệ sinh riêng.
 
Tốt hơn   bao nhiêu  căn nhà cũ nát ọp ẹp mà cô thuê khi  trâu  ngựa  .
 
Tuỳ Thất  chắc chắn lắm hỏi: "Đây thật sự là phòng cho chúng  ?"
 
"Đương nhiên." Lâm Hành Xuyên đáp: "Không  phòng khách là để cho khách ở ."
 
"Giờ ăn tối của chúng  là sáu giờ tối, nhớ  nhiều thêm một chút đấy." Cậu     nữa.
 
Tuỳ Thất gật đầu đồng ý, Lâm Hành Xuyên hài lòng rời .
 
Muội Bảo nắm tay cô lắc nhẹ, thì thầm : "Chị Tuỳ, em   tắm."
 
Tuỳ Thất dắt cô nhóc  phòng ngủ phía trong, đóng cửa tắm rửa.
 
Liên Quyết và Giang Trần tự giác  phòng còn .
 
Nhân lúc tắm rửa, Tuỳ Thất  cho Muội Bảo  chuyện thịt cá  mùi hương lạ, dặn cô nhóc   ăn lung tung đồ ăn ở đây.
 
Muội Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
 
Nửa tiếng , bốn  sạch sẽ thơm tho  trong phòng khách.
 
Tuỳ Thất lấy một quả nhỏ màu đỏ từ trong giỏ cây cỏ mà Leia tặng cho bọn họ.
 
"Đây là dâu Tinh Cầu Đỏ." Liên Quyết nhận  loại quả mọng trong tay cô: "Vị ngọt,  chua,  mùi thảo mộc thoang thoảng."
 
Nghe xong lời giới thiệu của Liên Quyết, cô đưa dâu Tinh Cầu Đỏ lên mũi, khẽ ngửi.
 
...
 
Trong ngọt  chua,   mùi thơm thảo mộc, giống hệt mùi vị mà Liên Quyết miêu tả.
 
Không  mùi hương lạ lùng mơ hồ mà cô ngửi thấy  cá tôm.
 
"Ngửi cũng khá bình thường." Tuỳ Thất   định nếm thử vị của dâu Tinh Cầu Đỏ.
 
Còn  kịp bỏ  miệng, Liên Quyết  dùng mu bàn tay chặn cổ tay cô .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-119.html.]
Tuỳ Thất khó hiểu hỏi: "Sao ?"
 
Liên Quyết cụp mắt  cô: "Cô từng ăn dâu Tinh Cầu Đỏ bao giờ ?"
 
"Chưa."
 
" ăn ." Anh nhận lấy quả mọng đỏ  đầu ngón tay Tuỳ Thất: "Nếu thứ   vấn đề,   thể nếm  ."
 
Nghe  lý thật, nhưng… dâu trong giỏ nhiều như , cứ nhất định  ăn quả trong tay  ?
 
"Không  chứ." Giang Trần  hiểu thao tác của bọn họ: "Chỉ là một quả Tinh Cầu Đỏ thôi,  đến mức  giành qua giật  ?"
 
Anh  giật lấy dâu Tinh Cầu Đỏ từ tay Liên Quyết: "Các   ăn thì  ăn."
 
"Shhh ~" Giang Trần  chua đến nhăn nhó mặt mày: "Quả   ngọt."
 
Liên Quyết: … 
 
Muội Bảo: … 
 
Tuỳ Thất: … Làm  lắm, chuột bạch Giang.
 
Giang Trần ăn liền năm sáu quả: "Cũng tạm , vị cũng giống như  đây  từng ăn."
 
Tuỳ Thất ân cần hỏi cảm nhận của  : "Có thấy chỗ nào khó chịu ?"
 
"Không, khỏe re, chỉ là  buồn ngủ, tối qua ngủ  đủ,   ngủ bù đây."
 
Anh     dậy, định về phòng ngủ,   Liên Quyết ấn xuống ghế sô pha: "Lát nữa hẵng ngủ."
 
"Tại ,   ngủ ngay bây giờ." Giang Trần giãy giụa đòi về phòng.
 
Muội Bảo ấn tay nhỏ lên vai  : "Không   nha ~"
 
Muội Bảo chỉ   tay, Giang Trần   cử động nổi.
 
"Ngay cả ngủ cũng  cho ?" Giang Trần cảm thấy ấm ức: "Các  cứ trắng trợn bắt nạt  như  ?"
 
Tuỳ Thất mặt  đổi sắc: ", đây là thủ đoạn của bọn  đấy."
 
"Reng reng reng ~"
 
Quang não của Muội Bảo và Tuỳ Thất đồng thời rung lên.
 
Tuỳ Thất lập tức mở quang não, là tin nhắn Tả Thần và Thẩm Úc gửi đến.
 
Tả Thần: "Chị Tuỳ, Muội Bảo!"
 
Thẩm Úc: "Hai   gặp NPC ?"
 
Tuỳ Thất gõ chữ trả lời: "Có, năm , may mà  khoe khả năng nấu nướng mới giữ  mạng nhỏ."
 
Tả Thần hâm mộ : "Người  tay nghề   cũng  trọng dụng,  và Thẩm Úc chỉ  thể  cu li cho NPC, khiêng đá cả buổi sáng, cánh tay cũng sắp phế luôn ."
 
Thẩm Úc: "Khiêng chậm còn  lấy roi quất."
 
Tuỳ Thất lập tức đau lòng: "Không xử bọn họ  ?"
 
Muội Bảo tức điên lên : "Bọn họ thật quá đáng!"
 
Thẩm Úc: "Chúng  định tìm hiểu rõ tình hình  mới  tay."
 
"Được, lúc  tay cũng đừng nương tình." Tuỳ Thất lách cách gõ chữ: "Hải sản ở đây  vấn đề, đừng ăn."
 
Tả Thần và Thẩm Úc ngay cả một câu tại   hỏi, chỉ nhắn  hai chữ "Được".
 
Thẩm Úc gửi thẻ vị trí của   và Tả Thần  nhóm, Tuỳ Thất mở  xem, hai bên cách  hơn ba mươi cây ,  quá xa.
 
Bốn   chia sẻ, than thở với  về những chuyện gặp  trong buổi sáng.
 
Tả Thần và Thẩm Úc ở trong căn nhà đá cũ nát, bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành với điều kiện sống của Tuỳ Thất và Muội Bảo.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow  Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333