Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày xuân đến muộn - Chương 42: Não yêu đương là bệnh

Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:23:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Yểu bước nhanh, mặc áo phao trắng dài, mái tóc bị kẹp gọn sau tai. Trông cô chẳng khác gì chú chim cánh cụt đang hối hả chạy đua với thời gian.

Lâm Tửu Hoan nhận ra cô ngay, vì trước đây từng học môn của Ôn Yểu.

Giang Tứ Hoài vẫn nhìn theo Ôn Yểu. Còn ánh mắt cô thì vẫn dõi theo anh.

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Tửu Hoan chợt nhớ đến chuyện Phỉ Phỉ từng kể: Giang Tứ Hoài có một cô bạn gái cũ từng yêu nhau suốt ba năm.

Chẳng lẽ, Ôn Yểu chính là cô bạn gái bị anh bỏ?

Lâm Tửu Hoan nhếch môi cười nhẹ. Cô chưa từng xem Ôn Yểu là đối thủ.

Lần đầu nhìn thấy Ôn Yểu giảng bài trong lớp, cô cảm thấy bài giảng khá thú vị, nhưng vẻ ngoài thì không phù hợp chút nào.

Ôn Yểu không phải kiểu đại mỹ nữ vừa gặp đã khiến người ta choáng ngợp. Xinh thì xinh, nhưng không quá nổi bật trong đám đông.

Lâm Tửu Hoan rất tự tin với ngoại hình của mình. Cô chỉnh lại suy nghĩ, rồi cất giọng gọi:

“Giang tiên sinh!”

Giang Tứ Hoài nghe tiếng gọi mới giật mình tỉnh lại. Anh bước nhanh tới chỗ cô.

Lâm Tửu Hoan đưa áo khoác cho anh:

“Của anh này.”

Anh nhận lấy, thấy mũi cô đỏ bừng vì lạnh, liền hỏi lịch sự:

“Ăn cơm chưa?”

Cô khẽ sờ mũi, tỏ vẻ ngại ngùng:

“Chưa ăn.”

“Vậy đi thôi, tôi mời em ăn trưa.”

Giang Tứ Hoài dẫn cô tới nhà hàng gần đó.

Ứng Chí đang họp khẩn, tại đây anh tuyên bố rút đầu tư khỏi tập đoàn địa ốc Từ thị, thay vào đó chọn đầu tư vào một công ty bất động sản mới nổi.

Một người trong cuộc họp lên tiếng phản đối:

“Ứng tổng, đầu tư vào Từ thị rõ ràng là an toàn, lợi nhuận chắc chắn hơn.”

Ứng Chí cầm tài liệu tài chính của Từ thị, lạnh nhạt liếc người đó một cái rồi lật thêm một trang.

“Anh đang dạy tôi làm việc à?”

Người kia lập tức toát mồ hôi, lắp bắp:

“Không… không dám.”

“Không thì giải tán đi.”

Ứng Chí ném tài liệu xuống bàn rồi rời khỏi phòng họp.

Vừa bước vào văn phòng, anh thấy Hạ Châu đang ngồi trên sofa, cầm một xấp thư từ bàn làm việc của anh.

Thấy anh trở về, mắt Hạ Châu sáng rỡ:

“Ứng Chí, anh kết hôn mà không nói một lời, coi tôi là anh em gì chứ?”

Ứng Chí ngồi xuống bàn làm việc, vẻ mặt bình thản. Sau cuộc họp căng thẳng, anh trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.

"Mấy ngày nay cậu chẳng phải cứ quanh quẩn bên vợ à? Sao hôm nay lại rảnh tới tìm tôi?" Ứng Chí đổi chủ đề.

Nhắc đến chuyện này, Hạ Châu thở dài thườn thượt.

"Ban đầu thì vẫn ổn. Nhưng hôm trước cô ấy thấy tôi nói chuyện với một nữ nghệ sĩ trong công ty, thế là lại nổi ghen. Mấy ngày nay chẳng thèm để ý tới tôi."

Ứng Chí nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, lắc đầu một cái.

"Cậu nói xem, phụ nữ sau khi kết hôn có phải đều thay đổi không? Trước kia Mạn Mạn đâu có như vậy."

Ứng Chí liếc nhìn cậu ta, hỏi hờ hững:

"Nếu cậu thấy vợ mình đang trò chuyện vui vẻ với một nam nghệ sĩ, cậu thấy sao?"

Hạ Châu lập tức nổi đóa, giọng bỗng cao hẳn lên:

"Tôi tất nhiên là tức chứ!"

Nói xong mới chợt sững người.

"Hiểu rồi chứ?" Ứng Chí nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Hạ Châu, nhắc một câu.

Hạ Châu như được khai sáng, vội nắm tay Ứng Chí lắc mạnh mấy cái:

"Không hổ là anh em chí cốt! Tôi về sẽ lập tức mua cái ván giặt đồ rồi quỳ xuống xin lỗi Mạn Mạn!"

Ứng Chí nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ, gạt tay ra:

"Được rồi, còn chuyện gì nữa không?"

Hạ Châu lần nào tìm anh cũng vì chuyện công ty. Dù gì cậu ta cũng có cổ phần trong công ty của Ứng Chí — chính là người đầu tư cho anh lúc mới khởi nghiệp.

Hạ Châu chỉnh lại lời một chút rồi nói:

"Tôi không có ý dạy dỗ cậu. Nhưng cậu cũng biết bất động sản dạo này hot cỡ nào, nhà họ Từ còn đang là đối tượng đầu tư được săn đón. Sao cậu không xuống tiền?"

"Bởi vì vợ tôi không chọn bên đó."

Hạ Châu há hốc miệng:

"Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Chuyện như vậy mà cậu nghe theo người khác à?"

Ứng Chí cúi đầu xem báo cáo tài chính:

"Sao lại không thể?"

Hạ Châu nhìn anh như nhìn người bị điên, lắp bắp:

"Không lẽ… cậu thành não tàn vì yêu rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-42-nao-yeu-duong-la-benh.html.]

Ứng Chí ngẩng đầu:

"Não tàn vì yêu là gì?"

"..."

Hạ Châu im lặng.

Không cứu nổi.

Cái ông thần này bị bệnh mà không tự biết. Cậu ta bĩu môi:

"Được rồi, vậy thì thêm một vết nhơ nữa trong lý lịch hoàn hảo của cậu."

"Tôi thấy đó là điểm sáng chói mới thì đúng hơn."

Hạ Châu ôm đầu, thở dài. Đúng là bệnh nặng khó trị, kể cả với người thông minh như Ứng Chí.

"Tối nay Tống Khi Triệt mở tiệc, cậu có đi không?"

"Không."

Ứng Chí từ chối thẳng thừng.

Hạ Châu ỉu xìu:

"Dù gì cũng là anh trai của Mạn Mạn, nể mặt tôi chút đi."

"Hắn là anh vợ cậu, không phải của tôi. Tôi không cần nể mặt ai cả."

"Thôi được, nếu tôi nói Giang Tứ Hoài cũng đi, cậu có đi không?"

Ứng Chí dừng lật tài liệu, cuối cùng cũng ngẩng mắt lên nhìn Hạ Châu:

"Cậu nghĩ cái tên đó có thể kích thích tôi à?"

"Trả lời đi, cậu đi không?"

"Không."

"Được thôi."

Hạ Châu lôi điện thoại ra, lườm anh:

"Để tôi gọi cho vợ cậu, bảo cô ấy đi một mình. Gặp lại người yêu cũ, xem cậu có ngồi yên không."

Ứng Chí nhíu mày:

"Hạ Châu, cậu chán sống rồi à?"

Hạ Châu không sợ, hỏi lại:

"Thế giờ mang theo vợ cậu, cậu có đi không?"

Lần này Ứng Chí không từ chối ngay. Anh nhếch mép cười:

"Nghe nói dạo này cậu lại nhập thêm ít rượu ngon?"

Nghe xong câu đó, Hạ Châu biết ngay Ứng Chí đang giở trò gì.

Cậu ta là người mê rượu, mà Ứng Chí thì biết rất rõ điểm yếu đó.

"Cho cậu hai chai!" Hạ Châu nghiến răng.

"Bốn chai."

"Trời đất, cậu ăn cướp à?"

Ứng Chí nhướng mày, thản nhiên:

"Không thì tôi khỏi đi."

Hạ Châu siết tay, cắn răng:

"Bốn thì bốn!"

Tên gian thương này, đúng là chẳng bao giờ biết chịu thiệt.

Buổi tối, Ứng Chí tới trường đón Ôn Yểu.

Vừa ra khỏi cổng, cô đã thấy anh đứng cạnh xe đợi.

Nhiều người xung quanh cũng ngoái lại nhìn anh. Ôn Yểu thì quen rồi, cô vô thức bước nhanh hơn đến bên anh.

"Đi thôi."

"Ừ." Ứng Chí mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Anh mở cửa ghế phụ, đợi cô ngồi vào rồi mới vòng lại ghế lái.

Ứng Chí đưa cho cô cốc trà sữa yêu thích:

"Tiện đường mua được, uống cho ấm."

Nói rồi anh còn bật điều hòa lên cao hơn.

Ôn Yểu nhìn ra liền biết anh nói dối. Quán trà sữa này không phải chuỗi cửa hàng, chỉ có một tiệm, mà lại ở khu khác — không thể nào tiện đường được.

Cô mỉm cười, lắc lắc cốc trà sữa:

"Cảm ơn, Ứng tiên sinh."

Ứng Chí chỉ cười mà không đáp.

Anh lái xe tới địa điểm mà Hạ Châu đã gửi.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Tham dự một buổi tụ họp. Hạ Châu mời."

"Hạ Châu à? Hai người biết nhau khi nào thế?"

"Bọn anh biết nhau từ lâu rồi." Ứng Chí trả lời ngắn gọn.

Từ thời anh còn du học bên Anh, họ đã quen nhau rồi.

Loading...