Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày xuân đến muộn - Chương 39: Anh vẫn còn yêu Ôn Yểu sao?

Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:16:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đầu tiên lên là Trần Thuyền, cũng là người đề xuất trò chơi.

Anh ta lấy ba mũi phi tiêu, bước nhanh tới bàn, động tác dứt khoát, thành thạo.

Kết quả không tệ: hai mũi được 50 điểm, một mũi được 60 điểm.

Bạn gái của Trần Thuyền là Phỉ Phỉ, cũng làm việc ở đây. Cô ta là tay chơi lão luyện trong quán bar, thấy bạn trai giỏi như vậy thì lập tức đưa mắt đưa tình:

“Trần thiếu, anh đỉnh thật đó!”

Trần Thuyền cười tít mắt, ôm eo cô nàng, hôn tới tấp, làm trò trước mặt bao người.

Khương Khoát thấy thế bèn lên tiếng:

“Được rồi, tới tôi.”

Anh ném ba mũi phi tiêu, tất cả đều được 50 điểm. Không quá nổi bật nhưng đủ an toàn.

“Giang ca, tới anh.”

Giang Tứ Hoài không lên ngay mà quay sang nhìn Lâm Tửu Hoan, hỏi nhỏ:

“Em ném giúp tôi nhé?”

Lâm Tửu Hoan vội xua tay:

“Không được đâu… em không biết chơi.”

Anh nhẹ nhàng kéo cô đến trước bàn phi tiêu, đưa mũi tiêu vào tay cô:

“Đừng sợ, cứ ném là được.”

Cô cắn môi, đôi mắt hồ ly thoáng hiện vẻ hoảng hốt.

Nhưng trước ánh mắt không cho phép từ chối của anh, cô đành nhận lấy.

Cô dùng sức ném, kết quả cả ba mũi đều dưới 20 điểm.

Khương Khoát bật cười thành tiếng. Lâm Tửu Hoan và Ôn Yểu đúng là một chín một mười.

“Xin lỗi, em thật sự không cố ý. Em không biết chơi mà…” Cô hoảng loạn nhìn Giang Tứ Hoài.

Anh chỉ cười nhẹ:

“Không sao. Chỉ là cởi một món đồ thôi mà.”

Lâm Tửu Hoan im lặng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh. Anh vẫn chưa một lần nhìn cô, còn ánh mắt cô thì không rời khỏi anh dù chỉ một giây.

Nhìn khuôn mặt mờ ảo dưới ánh đèn của anh, trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh.

Từ khoảnh khắc anh giúp cô lần đầu tiên, cô đã không thể thoát ra được nữa.

Một cô gái chưa từng trải như cô, làm sao có thể chống lại được kiểu đàn ông như Giang Tứ Hoài?

Tửu Hoan ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi một giọng nói vang lên bên tai cô:

"Hoan Hoan, ngẩn người gì thế? Đến lượt cô rồi!" – Phỉ Phỉ lên tiếng, thấy Lâm Tửu Hoan cứ thất thần nhìn về phía nào đó.

Lâm Tửu Hoan giật mình, chợt nhận ra Giang Tứ Hoài cũng đang nhìn mình. Cô lập tức tránh ánh mắt anh theo phản xạ.

Khi cầm phi tiêu chuẩn bị ném, Giang Tứ Hoài bất ngờ đưa tay nắm lấy tay cô.

Anh đứng sau lưng, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô:

"Làm theo động tác của tôi."

Mùi rượu nhàn nhạt lướt qua người cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến tim cô như nhảy loạn.

Cô làm theo hướng dẫn của Giang Tứ Hoài, động tác trôi chảy, ném phi tiêu đi một cách dứt khoát.

Khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, mắt cô sáng bừng lên. Không kìm được, cô xoay người, hưng phấn ôm chầm lấy Giang Tứ Hoài.

Giang Tứ Hoài không đẩy ra, chỉ yên lặng để cô ôm mình. Nhưng ngay lúc anh định mở miệng, cánh cửa bỗng bật mở.

Tô Dao Duệ bước vào – và điều đầu tiên cô thấy chính là cảnh Lâm Tửu Hoan đang ôm lấy Giang Tứ Hoài.

Không khí trong phòng lập tức trầm xuống.

Cô không lao tới tát Lâm Tửu Hoan như trong phim, mà chỉ lạnh lùng ném túi xách sang một bên, cười nhạt:

"Tứ Hoài, náo nhiệt thế này sao không gọi em tới?"

Cô bước đến, đẩy Lâm Tửu Hoan sang bên và thân mật khoác tay Giang Tứ Hoài.

Giang Tứ Hoài khẽ cười, nói nhẹ:

"Chỉ tiện đưa Khương Khoát đi giải sầu thôi."

Anh rút tay khỏi tay cô một cách khéo léo.

Khương Khoát thấy tình hình căng thẳng, cười gượng:

"Gần đây tâm trạng tôi không tốt, nên thường tìm Giang ca uống vài ly."

Tô Dao Duệ nghe rõ lời nói lấy cớ, nhưng chỉ cười. Cô đi vòng qua, gót giày cao gót gõ cộc cộc trên sàn, ánh mắt khinh bỉ dừng lại ở Lâm Tửu Hoan.

"Thảo nào anh ấy ngày nào cũng tới đây. Nhìn gương mặt này, bảo không động lòng đúng là giả."

Lâm Tửu Hoan đỏ bừng mặt, bị khí thế của Dao Duệ ép lùi từng bước.

Giang Tứ Hoài cuối cùng không chịu nổi nữa, cất giọng trầm:

"Dao Duệ, đủ rồi."

Tô Dao Duệ nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng. Nhưng cô quá kiêu ngạo để cúi đầu. Còn anh thì chỉ lạnh lùng lờ đi.

Giang Tứ Hoài kéo tay cô ra ngoài. Hai người đứng trong góc, không ai lên tiếng.

"Dao Duệ, anh sẽ cưới em. Em cần gì phải lo lắng như vậy?"

Không có người ngoài, mắt Tô Dao Duệ đỏ hoe:

"Em chỉ muốn anh chung thủy. Đến thế mà cũng không làm được sao?"

Giang Tứ Hoài nhíu mày, tựa vào tường, trầm ngâm trước câu hỏi của cô.

"Yêu à? Với anh bây giờ... có vẻ là thứ gì đó quá xa xỉ."

Ngay cả anh cũng không hiểu vì sao, đột nhiên thấy tất cả đều vô vị.

Tô Dao Duệ túm lấy cánh tay anh, hỏi dồn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-39-anh-van-con-yeu-on-yeu-sao.html.]

"Tứ Hoài, anh không yêu em nữa đúng không?"

Trước đây Giang Tứ Hoài sẽ không bao giờ thờ ơ nhìn cô khóc. Nhưng giờ đây... cô cảm thấy anh đã đổi thay.

Anh nhìn cô, trong mắt không còn tia ấm áp quen thuộc.

"Đúng vậy." – Anh nói ra không chút do dự.

Tô Dao Duệ c.h.ế.t lặng.

Người từng yêu cô đến cuồng si, giờ lại có thể thản nhiên thừa nhận không còn yêu cô nữa. Ngay cả anh cũng thấy ngạc nhiên.

Cô nghẹn ngào, hỏi tiếp:

"Vậy... anh thích cô gái lúc nãy sao?"

"Không có." – Câu trả lời của anh vẫn dứt khoát như vậy.

Cô cắn môi, nhắm mắt lại:

"Vậy... anh còn yêu Ôn Yểu đúng không?"

Giang Tứ Hoài hơi khựng lại, ánh mắt d.a.o động. Anh định mở miệng, nhưng lại im lặng.

Thời gian cứ thế trôi qua, lòng Tô Dao Duệ cũng lạnh dần.

Cô bật cười, nước mắt không ngừng rơi.

Giang Tứ Hoài nhìn dáng vẻ vừa cười vừa khóc của cô, cuối cùng bình thản nói:

"Về đi."

Tô Dao Duệ nhìn theo bóng lưng anh rời đi, lặng lẽ lau nước mắt.

"Thì sao chứ? Dù gì, danh phận Giang phu nhân vẫn là của mình." – Cô tự nhủ. "Sự thật đó, không ai thay đổi được."

Giang Tứ Hoài quay lại phòng, sắc mặt u ám. Vừa ngồi xuống, anh bắt đầu uống rượu, hết chai này đến chai khác.

Khương Khoát thấy anh như mất kiểm soát, hỏi:

"Xảy ra chuyện gì à? Cãi nhau sao?"

Giang Tứ Hoài không đáp, chỉ cúi đầu uống rượu. Chỉ có say mới khiến đầu óc anh tạm thời tê dại.

Cuối cùng anh uống đến mức ngủ gục luôn trong phòng.

Tan làm, Phỉ Phỉ kéo tay Lâm Tửu Hoan ra góc vắng, thấp giọng hỏi:

"Này, cô có phải thích Giang thiếu không?"

Tim Lâm Tửu Hoan khẽ run lên. Cô cố giữ bình tĩnh:

"Tôi có thích, nhưng chưa chắc anh ta sẽ thích lại."

Phỉ Phỉ nhướng mày:

"Không chắc đâu. Cô thấy anh ta hôm nay che chở cho cô không? Nhìn không giống người không có cảm tình đâu."

Lâm Tửu Hoan cố giấu niềm vui, giữ vẻ mặt bình thản.

Phỉ Phỉ tiếp tục:

"Cô gái lúc nãy – Tô Dao Duệ, là vị hôn thê của Giang thiếu đó."

Chỉ nghĩ đến thái độ ngạo mạn của người kia, Lâm Tửu Hoan đã thấy bực. Cô cười lạnh:

"Thì đã sao? Cũng chưa kết hôn mà."

Phỉ Phỉ nghe vậy, lập tức biết cô bạn này không phải người dễ bỏ cuộc. Cô thở dài:

"Đừng trách tôi không nhắc. Nếu sau này cô thực sự theo anh ta, thì tranh thủ được gì thì tranh thủ. Đừng mong cưới xin gì."

Cô nhìn quanh, chắc chắn không có ai mới cúi đầu nói nhỏ:

"Nghe nói trước đây anh ta từng có bạn gái ba năm, cuối cùng cũng bị bỏ rơi, tay trắng rời đi. Cậu nghĩ cậu có thể là ngoại lệ sao?"

Lâm Tửu Hoan không trả lời. Cô sẽ không để mình trở thành người đáng thương như thế. Cô tin vào bản thân, và cả những gì mình có.

Khi Giang Tứ Hoài tỉnh lại, trời đã tối. Khương Khoát để lại lời nhắn nói có việc gấp nên về trước.

Anh xoa đầu, cảm thấy hơi choáng. Mất vài giây để tỉnh táo rồi mới bước ra ngoài.

Vừa mở cửa, anh đã thấy Lâm Tửu Hoan đang đứng đón taxi.

Dưới ánh đèn vàng, cô gái nhỏ đứng đó, trông thật dịu dàng.

Giang Tứ Hoài bước tới:

"Định bắt xe à?"

Lâm Tửu Hoan quay đầu lại, vừa hay chạm ánh mắt với anh.

“Ừ, hiện tại không có xe buýt.”

Giang Tứ Hoài nhìn cô, hoàn toàn khác với lúc cô trang điểm trong quán bar. Trông cô giống như sinh viên hơn.

“Em còn học đại học à?”

“Đúng vậy, năm ba.”

Gió thổi nhẹ làm tóc cô bay rối. Lâm Tửu Hoan đưa tay vuốt vài lọn tóc đang lòa xòa trước mặt.

“Biết lái xe không?”

Cô không hiểu sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời:

“Biết.”

Vừa dứt lời, Giang Tứ Hoài liền ném chìa khóa xe cho cô.

“Tôi uống rượu rồi, em lái xe giúp đi.”

Thấy anh đang đi xa dần, Lâm Tửu Hoan chỉ đành vội vã chạy theo.

Ngồi trên chiếc Maybach, cô nhìn người đàn ông đang tựa lưng ở ghế phụ, hỏi:

“Giang tiên sinh, anh muốn đi đâu?”

Giang Tứ Hoài nhắm mắt, không đáp. Cô hỏi lại lần nữa, anh mới chậm rãi nói:

“Nguyệt Lương Loan.”

Loading...