Ngày xuân đến muộn - Chương 38: Tôi có thể dạy em
Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:15:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Chí dẫn Ôn Yểu vào thư phòng, lấy ra một bản hợp đồng từ ngăn kéo, đưa cho cô.
Vừa nhìn thấy tên hợp đồng, Ôn Yểu sững người:
"Anh đưa em cái này làm gì?"
Ứng Chí đưa bút cho cô, giọng bình thản:
"Đây là sự tôn trọng anh dành cho em."
Ôn Yểu nhìn người đàn ông trước mặt – gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt khó dò – tay siết chặt bản hợp đồng.
"Là do ba em nói gì với anh sáng nay phải không?"
"Không. Yểu Yểu, em là vợ anh. Những gì anh có được, em cũng nên được hưởng." – Anh che giấu cảm xúc rất tốt, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Tuy nhiên, Ôn Yểu vẫn giữ thái độ kiên quyết.
"Từ khi kết hôn đến nay, người nhường nhịn luôn là anh. Phần cổ phần công ty này, là do anh tự mình gây dựng, em không thể không làm gì mà hưởng trọn tất cả."
Cô cúi mắt, giọng nhẹ đi.
"Em không đủ năng lực để cùng anh chia sẻ công việc, không giống những tiểu thư danh gia vọng tộc khác có thể hỗ trợ sự nghiệp chồng. Đây cũng là lý do khiến em từng không hy vọng vào cuộc hôn nhân này."
Hai người đều im lặng rất lâu. Trong thư phòng, không gian tĩnh lặng đến lạ.
Bất ngờ, tiếng bước chân vang lên. Ứng Chí bước đến, nâng mặt nàng lên, ánh mắt kiên định:
"Yểu Yểu, em xứng đáng được chia sẻ mọi thứ cùng anh. Đừng đánh giá thấp bản thân. Gia thế, danh môn tiểu thư… chẳng liên quan gì đến anh cả."
Bàn tay ấm áp của anh chạm vào mặt cô. Ánh mắt cô d.a.o động, nội tâm dậy sóng.
"Em vốn không thích xuất hiện trước công chúng, nhưng vì vị trí 'bà Ứng' mà buộc phải làm những việc không muốn. Em rõ ràng có thể sống một cuộc đời không liên quan đến anh, là anh hết lần này đến lần khác kéo em vào thế giới của mình." – Ứng Chí nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm thấp:
"Xin lỗi vì đã khiến em đánh mất cuộc sống vốn có."
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Ôn Yểu ngọt ngào xen lẫn chua xót.
Người ta nói yêu là chịu thiệt thòi, vậy lời xin lỗi của Ứng Chí, có phải vì anh yêu cô không?
Điều Ôn Yểu không biết là, suốt cuộc đời này, Ứng Chí rất hiếm khi nói lời xin lỗi với ai. Chỉ duy nhất với cô, anh luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt.
"Ứng tiên sinh, em…" – Ôn Yểu nhất thời không biết phải nói gì.
Ứng Chí buông tay, lại đưa cây bút về phía cô, ánh mắt đầy chờ đợi.
Ôn Yểu vẫn không nhận lấy, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, cô bật cười nhẹ:
"Em tạm thời chưa ký hợp đồng này đâu. Nếu sau này anh muốn… ly hôn, lúc đó em ký, như vậy em sẽ không phải hối hận, đúng không?"
Cô nói như thể rất tự đắc, tự cho mình thông minh. Nhưng Ứng Chí hiểu rõ, nàng chỉ là không muốn ký, lại cố tìm một lý do hợp lý.
Anh nhìn cô một lát, rồi hỏi lại:
"Thật sự không ký?"
Ôn Yểu mỉm cười, giọng điềm nhiên:
“Không ký.”
Cô không thể thản nhiên mà chấp nhận mọi thứ như thể điều đó là lẽ đương nhiên. Ứng Chí là một thương nhân, hơn ai hết, anh hiểu rõ 20% tài sản đó có ý nghĩa gì.
Anh chọn đặt cô ở vị trí đầu tiên, thì cô cũng có thể nghĩ cho anh một chút.
“Sau này đừng hối hận.” Anh cảnh cáo cô lần cuối, nhưng tay vẫn chưa rút lại bản thỏa thuận.
Ôn Yểu đẩy cây bút trở về, “Em không hối hận. Dù sau này ly hôn thật, em cũng được chia tài sản của anh. Em chẳng lỗ gì cả.”
Cô cười, vẻ mặt như thể mình đang chiếm lợi, ánh mắt nhìn anh trêu chọc.
Ứng Chí rút lại cây bút. Vì hai người chưa ký hợp đồng tiền hôn nhân, nên nếu ly hôn, tài sản sẽ được chia theo luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-38-toi-co-the-day-em.html.]
“Anh cũng sẽ không cho em cơ hội để hối hận.” Giọng anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sắc lạnh, hoàn toàn khác với phong thái điềm đạm thường ngày.
Sau chuyện xảy ra ở nhà họ Tô, tính cách của Tô Dao Duệ dần thu lại.
Không hiểu vì sao, cô cảm nhận được Giang Tứ Hoài sau khi đến với mình thì càng ngày càng lạnh nhạt.
Cô gọi điện cho anh, anh chỉ nói đang bận.
Nhưng qua người bên cạnh Giang Tứ Hoài, cô nghe được gần đây ngày nào anh cũng đến quán bar chơi, thậm chí còn thường xuyên gọi một cô gái đến rót rượu.
Giờ phút này, cô không thể ngồi yên. Ôn Yểu vừa đi, giờ lại xuất hiện thêm một cô gái khác. Tô Dao Duệ bắt đầu thấy hoảng. Cô không quan tâm nhiều nữa, lập tức xách túi đến quán bar tìm Giang Tứ Hoài.
Trong quán bar, Giang Tứ Hoài và Khương Khoát đang ngồi uống rượu, xung quanh đều là bạn quen của họ.
Lâm Tửu Hoan lặng lẽ đứng bên Giang Tứ Hoài, rót rượu cho anh. Từ lần đầu gặp mặt, lần nào anh đến cũng gọi cô rót rượu.
Nhưng mỗi lần đến, anh chẳng nói gì, nếu có thì cũng chỉ nói chuyện làm ăn với Khương Khoát.
Mọi người trong buổi tụ họp đều có gái đẹp trong lòng, chỉ riêng Giang Tứ Hoài và Khương Khoát là không.
Giang Tứ Hoài nhìn sang Khương Khoát, hỏi:
“Dạo này nghỉ chơi rồi à?”
Khương Khoát vừa uống một ngụm rượu, bị câu hỏi làm sặc, ho khan vài tiếng rồi mới cười cười:
“Chán rồi. Tự nhiên thấy không còn hứng.”
Giang Tứ Hoài cười nhẹ, xoay ly rượu trong tay, ánh mắt tối lại.
Đám thiếu gia bên cạnh bắt đầu thấy nhàm, có người đề xuất:
“Hay tụi mình chơi trò gì đó đi, tăng không khí.”
Khương Khoát có vẻ hứng thú, hỏi lại:
“Chơi gì?”
“Phi tiêu. Ai điểm thấp nhất phải cởi một món đồ nha.”
Nụ cười của Khương Khoát cứng lại. Rõ ràng anh đang nhớ lại chuyện không vui trước kia.
Giang Tứ Hoài thì không biểu lộ gì. Anh im lặng, chỉ nhìn người đưa ra ý tưởng. Người đó nói tiếp:
“Hôm nay ai dắt bạn gái tới thì bạn gái cũng phải chơi chung nha.”
Lúc này, Lâm Tửu Hoan đang chuẩn bị lui ra thì bị gọi lại:
“Ê, không phải người của Giang thiếu à? Tính chạy hả? Sợ thua à?”
Cô không biết chơi trò này, nhưng cũng không phủ nhận mình là người Giang Tứ Hoài dẫn đến. Cô chỉ nói:
“Tôi không biết chơi.”
Cả đám im lặng một lúc. Rồi Giang Tứ Hoài mở miệng, giọng bình thản:
“Muốn chơi không?”
Ánh mắt anh xuyên qua đám đông nhìn cô. Lâm Tửu Hoan bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, lắp bắp:
“Nhưng… tôi không biết chơi.”
“Tôi có thể dạy em.”
Nghe anh nói sẽ dạy, cô lập tức gật đầu, chẳng màng hậu quả. Cô sợ nếu bỏ lỡ lần này, sẽ mất cơ hội tiếp cận anh.
“Được.”
Khương Khoát đứng cạnh, thấy rõ mọi chuyện. Anh hiểu vì sao Giang Tứ Hoài lại làm thế—thủ đoạn từng dùng với Ôn Yểu, giờ lại áp dụng lên Lâm Tửu Hoan.
Khi nhân viên phục vụ mang đạo cụ đến, người đề xuất trò chơi phấn khích hô:
“Ok, bắt đầu!”