Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày xuân đến muộn - Chương 37: Anh có làm em sợ không?

Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:15:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc, trong phòng chỉ còn ánh đèn ấm áp, như làm dịu đi sự tĩnh lặng ấy.

Mắt Ứng Chí đong đầy cảm xúc, nhưng Ôn Yểu không thể nhìn thấu được. Cô chỉ im lặng ngắm gương mặt anh, dường như ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

"Ứng tiên sinh..." – Giọng cô mềm mại, có chút ngượng ngùng.

Ứng Chí ngẩng lên nhìn cô, khẽ cười. Anh vén nhẹ phần tóc mái còn ướt ra sau tai cô, dịu dàng hỏi:

"Yểu Yểu, anh vừa rồi có làm em sợ không?"

Ôn Yểu níu chặt áo anh, vẻ mặt căng thẳng:

"Em... em chỉ là chưa quen thôi."

Ứng Chí hiểu rõ tính cô vốn dịu dàng, nên không thể quá vội vàng.

Anh chỉnh lại áo cho cô, rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Ôn Yểu theo phản xạ ôm lấy cổ anh, tưởng rằng anh định làm gì tiếp.

Nhưng không, anh chỉ đặt cô lại đúng vị trí cũ trên giường và đắp chăn cẩn thận.

"Anh đi tắm lại lần nữa, em ngủ trước đi."

Cô chớp mắt, thầm nghĩ:

"Chẳng phải anh mới tắm rồi sao?"

Lúc anh quay trở lại, Ôn Yểu vẫn vùi đầu trong chăn.

Anh bật cười, trèo lên giường, tiện tay tắt đèn. Tay anh theo bản năng kéo cô lại gần.

Bị kéo vào lòng bất ngờ, cô khẽ rùng mình vì cảm nhận được làn da lạnh buốt từ người anh.

"Ứng tiên sinh, anh vừa tắm nước lạnh à?"

Ứng Chí nới lỏng vòng tay, sợ cô bị lạnh.

"Lạnh lắm à?"

Ôn Yểu rúc vào n.g.ự.c anh, giọng lí nhí:

"Ừm..."

Sau đó cô hỏi tiếp:

"Trời lạnh thế này mà anh lại tắm nước lạnh? Không sợ cảm lạnh sao?"

Ứng Chí nhìn cô, giọng trầm thấp:

"Anh sợ mình không kiềm chế được... cũng dọa em sợ."

Tim Ôn Yểu đập mạnh, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Cô đưa tay lên sờ mặt, chắc chắn là mặt mình đang rất đỏ.

Cô nói khẽ, hơi ngượng:

"Lần sau đừng tắm nước lạnh nữa, dễ bệnh lắm."

"Ừ."

Cô mím môi. Nghĩ lại từ lúc quen nhau đến giờ, người luôn chủ động và quan tâm đều là anh. Cô bèn nói thêm một câu, nhỏ như muỗi:

"Thật ra, em cũng không đến mức sợ như vậy."

Nói xong, cô có hơi bối rối, định rời khỏi vòng tay anh.

Nhưng vừa mới dịch người, lại bị anh kéo về.

Lần này, anh ôm rất chặt.

Ôn Yểu dựa vào n.g.ự.c anh, cảm nhận rõ nhịp tim trầm ổn. Không hiểu sao, cô lại thấy rất an toàn.

Ứng Chí khẽ cười, giọng trầm và dịu dàng hơn thường ngày, xen lẫn một chút ấm nóng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-37-anh-co-lam-em-so-khong.html.]

"Em hay lạnh tay chân. Anh sẽ giữ ấm cho em."

Ôn Yểu ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt anh.

Ứng Chí cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rất dịu dàng và trân trọng.

"Ngủ đi." – Anh khẽ nói, như một lời hứa.

Ôn Yểu ngây ra vài giây. Nụ hôn ấy khác hẳn mọi lần trước—nó như một cái hôn dành cho người quan trọng nhất trong tim.

Được người khác để trong lòng yêu thương, Ôn Yểu mềm lòng đến rối bời. Không rõ là do cảm giác an toàn Ứng Chí mang lại, hay vì bản thân quá mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm yên tĩnh, người đàn ông vẫn mở mắt, lặng lẽ nhìn người con gái trong lòng. Chờ đợi nhiều năm như vậy, dù đã có được, anh vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mộng.

Sáng hôm sau, Dương Nguyệt Cầm cùng Ôn Lương vừa đi vừa nói với Ôn Yểu:

"Tết nhớ về nhà nhé."

"Con có năm nào không về đâu?" – Ôn Yểu cười nhẹ, hỏi lại.

Dương Nguyệt Cầm biết con gái nhanh miệng nên không tranh luận thêm.

Hai mẹ con nói chuyện đôi câu, sau đó Ứng Chí cho người đưa cha mẹ Ôn Yểu về nhà.

Trước khi đi, Ôn Lương nói với anh:

"Ứng Chí, nhớ những gì tôi đã nói hôm qua không?"

Chuyện trong thư phòng tối qua vẫn in sâu trong đầu, Ứng Chí ánh mắt trầm lắng, gật đầu:

"Con nhớ ạ."

Có được lời hứa đó, Ôn Lương mới yên tâm nắm tay Dương Nguyệt Cầm rời đi. Là cha, ông có thể vì con gái mình làm được đến thế là cùng.

Ôn Yểu đứng nhìn đến khi chiếc xe chở cha mẹ khuất bóng mới cùng Ứng Chí quay vào nhà.

Vừa vào đến nơi, Ôn Yểu liền cầm đồ muốn dọn ra. Nhưng chưa kịp làm gì, đồ của cô đã bị Ứng Chí chặn ngay ngoài cửa.

"Em làm gì vậy?" – anh nhíu mày hỏi.

"Em dọn đồ về, cha mẹ em cũng đi rồi. Không thể làm phiền anh thêm nữa." – Ôn Yểu bình thản nói.

Cô nghĩ mình nói không có gì sai, nhưng khi định bước qua người anh, tay liền bị giữ lại.

Chưa kịp phản ứng, Ôn Yểu đã bị Ứng Chí bế lên, đặt ngồi trên bàn trang điểm. Phía sau cô là chiếc gương lớn, phản chiếu bóng dáng hai người đang rất gần nhau.

Ứng Chí giật lấy mấy món đồ trên tay cô, vứt sang bên, hai tay chống bên người cô, giam cô trong vòng tay mạnh mẽ.

"Yểu Yểu, chúng ta là vợ chồng đúng không?"

"Phải…" – Ôn Yểu ngơ ngác đáp.

"Vậy tại sao lại ngủ riêng phòng?"

"Em…" – cô nhất thời không biết nói gì, ngập ngừng một lúc mới nói: "Chẳng phải trước giờ vẫn ngủ riêng sao?"

Ứng Chí cúi thấp đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Trước kia là trước kia. Bây giờ đã khác. Từ bây giờ, đã ngủ chung thì không được chia phòng nữa."

Lần đầu tiên Ôn Yểu thấy Ứng Chí mặt dày đến thế, cô vừa tức vừa buồn cười.

"Được rồi, để em đem đồ về chỗ cũ." – cô đẩy tay anh ra.

Ứng Chí nghiêm túc nhìn cô:

"Em cười cái gì?"

"Cười anh vô lý!" – khóe môi nàng cong cong, ánh mắt long lanh, không giấu nổi ý cười.

Ứng Chí cũng bật cười, buông cô ra:

"Anh còn một chuyện muốn bàn với em."

Loading...