Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày xuân đến muộn - Chương 35: Lần sau, đừng để ai bắt nạt cô nữa

Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:59:26
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Ứng Chí dậy đi xử lý công việc, Ôn Yểu vẫn còn chưa tỉnh. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi mới rời đi.

Chờ anh đi khuất, Ôn Yểu bất ngờ mở mắt. Một tay cô chạm lên vầng trán vừa được anh hôn, tay kia đặt lên ngực.

Một lúc sau, cô bật cười khúc khích. Không hiểu sao lại cười, nhưng cô không ngăn được – muốn cười thì cứ cười thôi.

Buổi chiều, cô cùng ba mẹ ra ngoài dạo phố, mua vài thứ họ cần.

Trước lúc đi, Ứng Chí nhờ chú Lý đưa ba người ra trung tâm thương mại, còn đưa cô một chiếc thẻ.

“Ba mẹ em muốn mua gì cứ quẹt chiếc thẻ này.”

Anh gọi “ba mẹ” rất tự nhiên, như thể đã quen từ lâu.

Ôn Yểu định từ chối thì nghe anh nói thêm:

“Chiều nay anh bận giải quyết công việc nên không đi cùng được. Em dùng thẻ này, coi như anh cũng góp một phần sức.”

Cách nói của anh khiến cô thật sự khâm phục. Cô nghĩ một lúc, rồi vẫn nhận lấy.

Dù sao ba mẹ cô cũng không mua gì nhiều. Nếu như vậy khiến anh yên tâm hơn, thì cũng tốt.

“Được rồi, anh đi làm việc đi.”

Cô tiễn Ứng Chí lên xe, rồi mới cùng ba mẹ lên một chiếc xe khác đến trung tâm thương mại.

Ứng Chí vừa trở lại công ty, xem đồng hồ xong liền triệu tập cuộc họp.

Nội dung họp xoay quanh việc đầu tư bất động sản – chủ đề đang nóng hổi. Hầu hết mọi người đều đề nghị nên đầu tư vào lĩnh vực này.

Tuy vậy, vẫn có ý kiến thận trọng, cho rằng bất động sản có thể đang chạm đỉnh và sắp giảm, dù chưa rõ khi nào.

Giá cổ phiếu bất động sản hiện rất tốt, tốt đến mức ai cũng muốn chen chân để giành một phần.

Ứng Chí ngồi đó, im lặng nhìn biểu đồ trên màn hình. Vẻ mặt anh không rõ cảm xúc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn theo thói quen.

Trong lúc phòng họp vẫn tranh cãi, có người nói:

“Ngay cả Giang thị cũng nhìn ra tiềm năng bất động sản, đã hợp tác với Từ gia. Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt thế này.”

Một người khác bổ sung:

“Tôi đã xem báo cáo tài chính của Từ gia. Lợi nhuận hàng năm đều rất tốt.”

Ứng Chí nhìn anh ta, ra hiệu nói tiếp.

“Báo cáo này gần như không có vấn đề gì. Thật sự rất ổn. Tôi không phản đối đầu tư bất động sản, nhưng tôi không đề nghị đầu tư vào Từ gia. Có thể chọn công ty khác.”

“Nhưng Từ gia là ông lớn trong ngành bất động sản, tại sao lại không chọn họ?” Có người phản đối.

Cuộc họp lại tiếp tục tranh luận gay gắt.

Ứng Chí nhìn báo cáo trong tay, cuối cùng lạnh giọng cắt ngang:

“Hội nghị hôm nay dừng tại đây. Chuyện này để sau tính tiếp.”

Anh rời khỏi phòng họp, quay về văn phòng. Đường Kỳ đã chờ sẵn trong đó.

“Ngài gọi tôi có việc gì cần chỉ đạo?”

“Ừ.” Ứng Chí nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế. Suy nghĩ một lát rồi nói:

“Đi tra toàn bộ thông tin tài chính của Từ gia.”

Đường Kỳ biết gần đây Ứng Chí quan tâm đến việc đầu tư bất động sản nên gật đầu:

“Rõ.”

Anh vừa định rời đi, thì Ứng Chí lại gọi:

“Bảo luật sư Ngô chuẩn bị một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”

Đường Kỳ sững người, không kiềm được hỏi:

“Chuyển cho… phu nhân ạ?”

Ứng Chí liếc anh một cái. Đường Kỳ hiểu mình lỡ lời, lập tức cúi đầu xin lỗi.

“Chuyển nhượng 20% cổ phần.”

Chỉ là một con số, nhưng lời nói nhẹ như không của Ứng Chí mang sức nặng không nhỏ. Ai cũng hiểu 20% đó có nghĩa là gì – chỉ cần công ty anh còn vận hành, người được nhận sẽ hưởng mọi quyền lợi tương ứng.

Nhưng Đường Kỳ không hỏi thêm, chỉ gật đầu:

“Vâng, tôi đi làm ngay.”

Sau khi Giang Minh khỏe lại, ông gọi Giang Tứ Hoài vào thư phòng. Bên ngoài, là tiếng Giang phu nhân đang rầy la Giang Lỗi:

“Sao cái gì con cũng không học được? Trưa nay khỏi ăn cơm!”

Giang phu nhân mặt lạnh ném Giang Lỗi ở phòng khách, rồi về phòng nghỉ.

Giang Lỗi cắn môi, không dám khóc. Cậu nhớ mẹ. Ở nơi này, chẳng ai thích cậu cả.

Giang Minh nghe mà đau đầu. Từ ngày Giang Lỗi đến đây, cậu bé luôn khiến ông vừa thương vừa khó xử.

Ông vốn không phải kiểu người thích nịnh bợ, cúi đầu một lần là đủ. Về sau mặc bà làm ầm ĩ thế nào cũng không để tâm.

Dù gì ông cũng là đàn ông, tìm một hai người phụ nữ chẳng phải chuyện gì to tát. Vị trí Giang phu nhân, chẳng phải vẫn là của bà sao?

"Tô gia đúng là đang gặp khó khăn về vốn, nhưng bây giờ con và Tô Dao Duệ liên hôn, chúng ta ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Lần này Giang gia sẽ hỗ trợ Tô gia đầu tư."

Giang Tứ Hoài không lên tiếng. Từ sau chuyện đứa con ngoài giá thú kia, hắn trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, ngay cả Giang Minh cũng chẳng nhìn thấu được đứa con trai này.

"Con nghĩ sao?" Giang Minh thấy hắn im lặng liền hỏi.

Giang Tứ Hoài khẽ nhếch môi, nụ cười mơ hồ:

"Chúng ta đã hợp tác với Từ gia rồi, một mình Tô gia thì có gì khó. Giang gia không thiếu cách giải quyết."

Giang Minh gật đầu hài lòng. Sau đó nói tiếp:

"Chuyện giữa ta và mẹ con, con đừng để trong lòng."

Ông lo hắn vì chuyện cũ của mẹ mình mà ghi hận.

Giang Tứ Hoài im lặng một lúc rồi gật đầu:

"Con biết rồi."

Nói chuyện xong, hắn đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Giang Lỗi đang đứng đó, mặt mày tủi thân, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn:

"Anh ơi, em đói quá…"

Ban đầu Giang Tứ Hoài không phản ứng gì, nhưng khi nghe câu đó thì hơi khựng lại.

Hắn lạnh nhạt nhìn đứa bé trước mặt, thấy vẻ mặt nó tủi thân cũng không nỡ làm ngơ. Quay sang gọi:

"Dì Trương, chuẩn bị đồ ăn cho nó."

Dì Trương thoáng lúng túng, liếc nhìn hắn:

"Nhưng phu nhân đã dặn…"

Giang Tứ Hoài mất kiên nhẫn, liếc bà một cái:

"Nói là tôi bảo. Cứ chuẩn bị đi."

Dứt lời, hắn không thèm liếc Giang Lỗi thêm cái nào mà đi thẳng ra ngoài.

Giang Lỗi nhìn theo bóng lưng hắn, vui vẻ gọi với theo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-35-lan-sau-dung-de-ai-bat-nat-co-nua.html.]

"Cảm ơn anh ~" còn kéo dài âm cuối.

Tối đó, Giang Tứ Hoài đến quán bar uống rượu. Trùng hợp Khương Khoát và mấy người khác cũng ở đó.

Cả đám chơi bời náo nhiệt, nhưng Giang Tứ Hoài lại ngồi lặng trong một góc, một mình uống rượu, trông vô cùng cô độc. Khương Khoát thấy hắn không vui liền bước lại, ngồi đối diện uống cùng.

"Giờ thì đứa con riêng đã vào nhà rồi, anh định tính sao?"

Giang Tứ Hoài khẽ lắc ly rượu, ánh mắt lấp lánh, đầy ẩn ý.

"Nó không đáng sợ. Nhưng vị trí người thừa kế Giang gia, tôi nhất định phải có."

"Chắc chắn không?" – Khương Khoát hỏi.

Giang Tứ Hoài nhếch môi, cười đầy âm mưu. Cặp mắt đào hoa kia như chứa đầy tính toán.

"Tất nhiên."

Vừa dứt lời, phía xa vang lên tiếng la lối tức giận.

"Mắt mày mù à? Đổ rượu lên người tao rồi!"

Một cô gái phục vụ mới tên Lâm Tửu Hoan sợ đến trắng bệch cả mặt, chân tay run rẩy, không biết phải làm sao.

Khương Khoát nhìn qua, định quay đi thì thấy Giang Tứ Hoài đứng dậy bước tới. Hắn lập tức đi theo.

Lâm Tửu Hoan cúi đầu, giọng run run:

"Em... em có thể bồi thường…"

Lý thiếu cười khẩy:

"Bồi thường? Với bộ đồ thủ công thiết kế riêng này và chai rượu kia, mày bồi thường nổi không?" – hắn chỉ vào bộ đồ trên người mình, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Cô sợ đến mức không dám ngẩng đầu. Mấy gã công tử khác đứng đó nhìn cô đầy ý tứ, ánh mắt như muốn lột sạch.

Lý thiếu thấy cô không ngẩng đầu, liền đưa tay nâng cằm cô lên. Vừa nhìn, hắn lập tức sững người – một gương mặt xinh đẹp đến nao lòng.

Gương mặt đáng thương, đôi mắt ngấn nước đầy mê hoặc, tựa như hồ ly câu hồn, khiến người ta nhìn vào là không thể dứt ra.

Hắn nuốt nước bọt, hạ giọng:

"Nếu em chịu theo anh một đêm, anh sẽ suy nghĩ tha cho em…"

Hắn vừa nói, tay đã định chạm vào người cô – nhưng bị một người ngăn lại.

Giang Tứ Hoài bước lên đứng chắn trước mặt Lâm Tửu Hoan. Lý thiếu bị đẩy bất ngờ, giận dữ định mắng, nhưng khi nhìn thấy là Giang Tứ Hoài, lập tức cụp mắt, không dám hó hé.

Giang Tứ Hoài nhìn hắn, nửa cười nửa không:

"Gây khó dễ với một cô gái trẻ để làm gì?"

Lý thiếu nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Cô ta làm bẩn đồ tôi, còn làm đổ rượu. Tôi bắt cô ta bồi thường có gì sai?"

Giang Tứ Hoài bật cười, giọng đều đều nhưng lạnh lẽo:

"Tất nhiên là không sai. Nhưng đừng có giở trò sàm sỡ."

Lâm Tửu Hoan đứng sau hắn, sững người nhìn bóng lưng rộng lớn ấy. Không hiểu sao, sự hiện diện của hắn khiến cô cảm thấy an toàn.

"Giang thiếu, quản cũng hơi rộng rồi đó?" – Lý thiếu bực bội, ánh mắt đầy bất mãn.

Giang Tứ Hoài chẳng thèm để tâm, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo:

"Nếu hôm nay tôi nhất định phải quản thì sao?"

Không khí căng như dây đàn. Khương Khoát nhanh chóng kéo Lý thiếu ra, thì thầm:

"Nếu cậu chọc giận Giang gia, ba cậu có tha cho cậu không?"

Lý thiếu vốn không được cha trọng dụng. Nếu chuyện này bị lộ, chẳng khác nào tự đẩy mình xuống đáy.

Khương Khoát tiếp lời:

"Cậu muốn làm ầm chuyện này lên à?"

Lý thiếu nuốt khan, gật đầu:

"Cậu nói cũng có lý."

Khương Khoát cười nhạt, nói lớn:

"Giang thiếu, là cậu ta chuyện bé xé ra to. Nếu không ai bị thương thì thôi, chuyện này tuỳ anh xử lý thế nào cũng được."

Lý thiếu cũng hùa theo, đưa ly rượu ra:

"Giang thiếu, uống ly rượu cho qua chuyện."

Giang Tứ Hoài không thèm nhìn hắn, chỉ lặng lẽ cầm lấy và uống cạn.

Chuyện coi như giải quyết xong.

Lý thiếu quay lại chơi với đám bạn, còn Giang Tứ Hoài vẫn thấy mệt mỏi. Dù có vài cô gái định tiếp cận, hắn cũng không để ý.

Không lâu sau, hắn rời đi. Khương Khoát cũng theo ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, gió lạnh thổi tung váy ngắn của Lâm Tửu Hoan. Mái tóc rối bời, nhưng đôi mắt dưới những sợi tóc lại vô cùng sáng, lặng lẽ nhìn theo hắn.

"Cảm ơn anh." Cô chân thành cúi đầu cảm tạ.

Giang Tứ Hoài vốn không quan tâm đến lời cảm ơn ấy, nhưng ánh mắt hoảng hốt xen lẫn nụ cười của cô lại khiến anh khựng lại.

Một lúc lâu sau, anh như nhìn xuyên qua Lâm Tửu Hoan, ánh mắt hướng về một người khác không tồn tại:

"Lần sau đừng để người khác bắt nạt."

Giọng anh rất nhẹ, nhẹ đến mức gió thổi qua liền cuốn mất. Lâm Tửu Hoan nhất thời không nghe rõ:

"Hả?"

Giang Tứ Hoài nhìn thấy cô đang run lên vì lạnh. Ở nơi sâu nhất trong ký ức, một sợi dây vô hình khẽ rung động trong tim anh.

Anh cởi áo khoác đưa cho cô:

"Bên ngoài gió lớn, cô về đi."

Lâm Tửu Hoan đón lấy chiếc áo. Trên áo vẫn còn hơi ấm của anh, nóng đến mức làm tim cô rung động.

Giang Tứ Hoài đã quay người bước đi.

Lâm Tửu Hoan vẫn còn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh, đầy lưu luyến.

Mãi cho đến khi sau lưng vang lên một giọng nói:

"Anh ấy có vị hôn thê rồi."

Cô giật mình quay lại, thấy Khương Khoát đang đứng phía sau. Như có ai đó bóc trần hết tâm tư cô. Lâm Tửu Hoan không kìm được mà hỏi:

"Ý anh là gì?"

Khương Khoát cười nhạt, nhún vai đầy thờ ơ:

"Anh ấy giúp cô không phải vì cô."

So với ai khác, Khương Khoát hiểu rất rõ. Giang Tứ Hoài ra tay giúp đỡ là vì lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Ôn Yểu, cô gái đã vô tình làm đổ rượu.

Nếu không có chuyện đó, có lẽ sau này sẽ chẳng có bất kỳ mối dây dưa nào nữa.

Khương Khoát nhìn sắc mặt cô tái đi, chỉ khẽ lắc đầu rồi bước qua cô.

Anh rời đi rồi, Lâm Tửu Hoan vẫn đứng yên giữa gió lạnh. Dường như nhớ ra điều gì đó, bàn tay cô siết chặt lấy chiếc áo khoác trong vô thức.

Loading...