Ngày xuân đến muộn - Chương 31: Có phải em thấy anh rất đáng sợ?
Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:54:59
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Chí nắm tay Ôn Yểu đứng một bên, phía sau là nguyên một hàng luật sư.
Anh nghiêm mặt, nhìn về phía Giang Minh:
"Giang tiên sinh, vì hành vi bôi nhọ vợ tôi, tôi chính thức khởi kiện."
Giang Minh vẫn còn đang đau đầu vì chuyện con riêng. Ngay lúc đó, luật sư của Ứng Chí liền trao tận tay ông ta văn bản khởi tố.
Một trận m.á.u dồn lên não, Giang Minh ngất ngay tại chỗ. Thế là cả Giang gia lẫn Tô gia đều vào thẳng bệnh viện.
Buổi tiệc tối hôm nay chính thức biến hai gia đình danh giá này thành trò cười trong giới thượng lưu.
Khương Khoát chứng kiến toàn bộ, định bước tới giúp Giang Tứ Hoài thì bị Trương Đình giữ lại.
"Bây giờ cậu đi giúp hắn, không sợ liên lụy đến Khương gia sao?"
Khương Khoát chỉ mím môi. Một lúc sau, anh vẫn chọn đứng cạnh Giang Tứ Hoài.
Anh vừa nửa đùa nửa thật:
"Không còn cách nào, ai bảo tôi là anh em với hắn."
Nói rồi, anh vỗ vai Trương Đình, như thay cho lời cảm ơn.
Trên đường về, Ứng Chí và Ôn Yểu ngồi ghế sau. Hai người đều im lặng.
Ngoài trời ánh trăng lạnh lẽo. Trong xe bật sưởi ấm, nhưng Ôn Yểu vẫn cảm thấy lạnh. Cô vẫn mặc lễ phục mỏng manh.
Ứng Chí cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người cô. Anh chăm chú nhìn Ôn Yểu, ánh mắt sâu thẳm:
"Em có thấy anh rất đáng sợ không?"
Ôn Yểu khẽ siết lấy vạt áo trên người, ánh mắt sáng long lanh. Cô nắm tay Ứng Chí.
"Em không thấy đáng sợ. Bởi vì em biết anh làm tất cả cũng chỉ vì em."
Cô nhìn anh nghiêm túc:
"Anh là thương nhân, có cách làm của riêng mình. Em là giảng viên, hoàn cảnh khác nhau. Em không thể lấy tiêu chuẩn của mình để phán xét anh. Như vậy là không công bằng."
Ứng Chí khẽ cười. Không nói thêm gì, anh chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y cô – như một lời đáp lại.
Hai người trở về biệt thự, Ôn Yểu lập tức về phòng mình.
Cô vừa nhìn đã thấy một chiếc túi quà đặt trên giường – quà từ Lộ Gia.
Cô tò mò mở ra, chỉ liếc nhìn đã đỏ bừng mặt.
Bên trong là một bộ đồ ngủ ren màu đen, mỏng đến mức thiếu vải. Ôn Yểu không dám tưởng tượng nếu mặc vào sẽ ra sao.
Cô ôm trán thở dài. Biết ngay Lộ Gia chẳng bao giờ có ý tốt! Vội vàng nhét bộ đồ lại vào túi, cô đi tắm.
Nhưng khóa kéo ở lưng, cô không với tới. Thử mọi cách đều không được. Cô định nhờ mẹ La giúp, nhưng bây giờ đã quá nửa đêm, chắc dì đã ngủ.
Nghĩ hồi lâu, cô quyết định đi tìm Ứng Chí.
Cô đứng trước cửa phòng anh, gõ mấy cái. Khi cánh cửa mở ra, Ôn Yểu sững người.
Ứng Chí vừa tắm xong, chỉ quấn khăn ngang hông. Nước còn đang chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc, bụng sáu múi rõ ràng, nam tính bức người.
Trái với vẻ lạnh lùng thường ngày, vóc dáng anh hoàn toàn là kiểu "gợi cảm c.h.ế.t người".
Ứng Chí dùng khăn lau tóc, cúi đầu nhìn cô:
"Em tìm anh có chuyện gì?"
Ôn Yểu nuốt nước bọt, giọng nhỏ xíu:
"Khóa váy em ở sau lưng... em kéo không được. Anh giúp em được không?"
Ứng Chí chẳng thấy có gì lạ, chỉ gật đầu:
"Được."
Ôn Yểu quay người lại. Ánh đèn chiếu vào làn da trắng nõn của cô. Ánh mắt Ứng Chí thoáng tối đi, nhưng vẫn bình tĩnh giúp cô kéo khóa.
"Xong rồi." Giọng anh khàn khàn.
Ôn Yểu không nhận ra ánh mắt khác thường của anh, chỉ thẹn thùng gật đầu rồi chạy về phòng.
Sau khi cô đi, Ứng Chí lại quay lại phòng tắm lần nữa.
Lẽ nào do lò sưởi quá ấm? Anh chỉ thấy khô miệng khát nước.
Còn Ôn Yểu – người "gây họa" – thì chẳng hay biết gì. Tắm xong, cô ngã xuống giường ngủ ngon lành.
Giang gia, vì chuyện con riêng, chỉ sau một đêm đã leo thẳng lên hot search…
Cư dân mạng đang náo nhiệt bình luận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-31-co-phai-em-thay-anh-rat-dang-so.html.]
“Nghe nói Giang Minh thật lòng yêu vợ, không ngờ đâu. Haizz, người có tiền đúng là biết chơi.”
“Bây giờ Giang Minh có hai đứa con trai rồi, cứ chờ xem sau này ai ngồi được vào ghế gia chủ nhà họ Giang.”
“Đúng là đại chiến nhà giàu, tiểu thuyết bước ra đời thật.”
Lúc này, bên trong nhà họ Giang lại yên ắng đến kỳ lạ.
Giang Tứ Hoài đứng lặng, nhìn người mẹ tiều tụy ngồi trước mặt. Trong mắt anh, cảm xúc cuộn trào nhưng không rõ ràng.
“Không ngờ thật... cuối cùng vẫn xảy ra.” Giang phu nhân đã đề phòng Giang Minh bao nhiêu năm, nhưng rồi vẫn thua.
Lúc này đây, bà ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Cảnh sắc bên ngoài chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo, tiêu điều. Y hệt tâm trạng của bà lúc này.
Tứ Hoài cố gắng an ủi:
“Con sẽ không để mẹ con họ chiếm vị trí vốn thuộc về chúng ta.”
Phu nhân nhìn con trai – đứa con mà bà luôn tự hào.
“Tứ Hoài, con nhất định phải trở thành gia chủ. Nếu không, chúng ta sẽ thật sự là kẻ thua cuộc.”
Ánh mắt bà dần có lại thần sắc. Đây là lý do duy nhất khiến bà còn ở lại Giang gia lúc này.
Giang Tứ Hoài nhìn cái đêm đầy hỗn loạn này – cha phản bội mẹ, người đàn bà khác cùng con trai ngang nhiên bước vào nhà.
Tất cả mọi thứ, đều do Ứng Chí mà ra. Chính hắn biến Giang gia thành trò cười cho thiên hạ.
Tứ Hoài siết chặt tay, trong lòng dần phủ bởi một tầng sương lạnh.
Thứ thuộc về anh, đừng hòng ai cướp được.
“Lần này, con sẽ không nương tay nữa.”
Giang Minh vì chuyện này mà nằm nghỉ ngơi suốt một thời gian. Sau khi hồi phục, ông quyết định cho đứa con ngoài giá thú vào nhà.
Phu nhân đồng ý, còn yêu cầu được đích thân nuôi dưỡng đứa trẻ.
Lâm Nhã Đình không chấp nhận điều đó.
“Đó là con tôi, tôi phải là người chăm sóc nó.”
Giang Minh ngồi trên ghế sofa, im lặng. Có vẻ ông đang cân nhắc thiệt hơn.
Phu nhân lạnh nhạt lên tiếng:
“Nếu cô muốn nuôi nó, tôi có thể đưa cô một khoản tiền. Cô cầm tiền và rời khỏi đây cùng con trai. Như vậy, người ngoài sẽ nghĩ cô chỉ vì tiền mà sinh con.”
Lâm Nhã Đình cắn môi. Cô hiểu rằng chỉ khi con trai được đưa vào Giang gia thì sau này mới có thể kế thừa phần thuộc về Giang Minh. Khoản tiền kia không thể so sánh được.
Cuối cùng, cô cắn răng đồng ý:
“Được. Để bà nuôi nó. Nhưng mỗi tháng tôi muốn đến thăm con hai ngày.”
Phu nhân kéo nhẹ khóe môi, lạnh lùng đáp:
“Tất nhiên.”
“Được.”
Lâm Nhã Đình cúi người, khẽ nhìn đứa con trai một lần nữa. Cô đưa tay nhéo nhẹ gò má mềm mại của bé.
“Cục cưng, con ở lại đây phải ngoan, mẹ sẽ đến thăm con mỗi tháng, được không?”
Cục cưng vốn còn nhỏ, nghe mẹ nói sắp đi thì bật khóc:
“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?”
Lâm Nhã Đình đau lòng. Chỉ cần con khóc, cô liền mềm lòng. Nhưng vì tương lai của con, cô buộc phải nhẫn tâm.
“Mẹ sẽ không bỏ con. Nhưng bây giờ con phải ở lại đây, biết chưa?”
Đứa bé dùng bàn tay mũm mĩm lau nước mắt, khẽ gật đầu:
“Vâng, mẹ ơi, con sẽ ngoan.”
“Nhưng... mẹ nhất định phải đến thăm con đó.”
Nghe con nói, Lâm Nhã Đình không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi.
“Mẹ sẽ đến.”
Cô cúi xuống hôn lên má con rồi lập tức đứng dậy, rời khỏi Giang gia.
Cô sợ, nếu chần chừ thêm một chút... sẽ thật sự không nỡ rời đi.
Phu nhân nhà họ Giang ngồi trên ghế sofa, dửng dưng nhìn tất cả. Đứa bé kia là minh chứng cho sự phản bội, là vết nhơ trong cuộc hôn nhân của bà.
Thế nhưng vì Giang gia, bà phải hi sinh bản thân. Thật nực cười đến tột cùng!