Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày xuân đến muộn - Chương 30: Bí mật của nhà họ Giang

Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:54:31
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong biệt thự nhà họ Giang, một bữa tiệc long trọng đang diễn ra.

Sảnh lớn được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn pha lê phản chiếu lên sàn nhà sáng bóng. Nam thanh nữ tú giới thượng lưu tề tựu, cười nói rộn ràng.

Giang Tứ Hoài mặc âu phục chỉnh tề, bắt tay trò chuyện với các nhân vật nổi bật. Trong khi đó, Tô Dao Duệ vẫn đang trang điểm phía sau, vì tối nay cô là nhân vật chính.

Tô Tư cùng phu nhân vừa xử lý xong công việc nước ngoài cũng về kịp tham dự. Lúc này, ông đang ngồi trò chuyện với con gái.

Khương Khoát bỏ đi vẻ lười nhác thường ngày, thay một bộ vest lịch lãm. Tay cầm ly rượu vang, anh nói với Trương Đình bên cạnh:

“Nghe nói tối nay Ứng Chí cũng tới.”

Trương Đình nhấp một ngụm rượu:

“Với thân phận và địa vị của anh ta, nhà họ Giang không dám không mời.”

Khương Khoát gật gù, trầm ngâm suy nghĩ:

“Tôi có cảm giác... tối nay sẽ có chuyện xảy ra.”

“Không biết.”

Hắn từ trước đến nay luôn kín đáo, lời nói lúc nào cũng chừa lại ba phần đường lui.

Giang Minh cùng vợ là Giang phu nhân nắm tay nhau tiếp đón khách khứa. Toàn bộ những người có mặt trong buổi tiệc đều là nhân vật có địa vị trong giới thượng lưu.

“Giang gia kết thông gia với Tô gia, đúng là sự kết hợp của hai gia tộc quyền thế.”

Người đang nói chuyện là đại diện của Từ gia – một gia đình mới nổi nhờ ngành bất động sản, đang tìm cách chen chân vào giới thượng lưu.

Giang phu nhân mỉm cười, vừa duyên dáng vừa không mất phần lịch sự:

“Tuy là liên hôn, nhưng hai đứa vốn đã là thanh mai trúc mã từ nhỏ.”

“Phải rồi, đám cưới này suy cho cùng cũng là vì tình cảm mà nên.”

Từ lão gia gật đầu phụ họa.

Giang phu nhân khẽ mỉm cười. Ánh mắt bà lướt một vòng rồi dừng lại khi nhìn thấy vợ chồng Tô thị cùng con gái – Tô Dao Duệ – bước ra.

Tô Dao Duệ mặc một chiếc lễ phục trắng được thiết kế công phu. Dáng người cân đối, từng đường nét được tôn lên một cách tinh tế. Đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nụ cười dịu dàng khiến người ta khó mà rời mắt.

Ánh nhìn của Giang Tứ Hoài thoáng sững lại. Hình bóng trong ký ức hiện lên, khiến hắn vô thức bước tới, nắm lấy tay cô.

Giang phu nhân nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, hài lòng mỉm cười rồi quay sang nói với khách:

“Dao Dao là do tôi nhìn lớn lên, tôi thương nó chẳng khác gì con gái ruột.”

Khách khứa đồng loạt hưởng ứng:

“Đúng vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Ở trung tâm buổi tiệc, Giang Tứ Hoài nhìn người con gái trước mặt. Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy. Hắn chậm rãi lấy ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đeo lên tay Tô Dao Duệ.

Mọi người xung quanh không khỏi cảm thán. Liên hôn lần này đúng là sự kiện lớn của hai gia tộc.

Nhưng giữa đám đông, vẫn có vài người thì thầm bàn tán:

“Trước đây không phải Giang Tứ Hoài từng có tin đồn với một cô gái thân phận không rõ sao?”

“Thiếu gia hào môn yêu đương chơi bời thì có gì lạ, miễn là không cưới.”

Một người khác chen vào.

“Chuyện yêu đương thì không nói làm gì, nhưng nghe nói cô gái đó bây giờ là phu nhân của Ứng tổng. Địa vị e rằng còn cao hơn Giang phu nhân thì sao?”

“Nghe đồn thôi, có ai thật sự thấy mặt mũi vị phu nhân đó đâu?”

Chưa dứt lời, đám đông chợt trở nên náo động. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa sảnh lớn – nơi một cặp đôi đang chậm rãi tiến vào.

Ứng Chí khoác tay Ôn Yểu. Anh vẫn diện bộ vest đen như mọi khi, khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ khiến ai cũng phải chú ý.

Gương mặt anh luôn bình thản, ánh mắt nhìn người chẳng gợn sóng. Thế nhưng, với người phụ nữ bên cạnh, anh lại nhẹ nhàng dặn dò:

“Mọi chuyện đã có anh lo.”

Chỉ vài chữ đơn giản, cũng đủ khiến Ôn Yểu an tâm.

Cô khẽ ngước lên nhìn anh, môi đỏ khẽ động:

“Ừ.”

Dưới ánh nhìn của tất cả khách mời, hai người cùng nhau tiến về phía khu vực của Giang gia và Tô gia.

Giang Minh hoàn toàn không bận tâm đến chuyện trước đây từng gây khó dễ cho Ứng Chí. Trái lại, ông ta còn chủ động bước tới, mỉm cười chào hỏi:

“Ứng tiên sinh và phu nhân đến dự, Giang mỗ thật sự vinh hạnh.”

“Ứng phu nhân?”

Mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Ôn Yểu. Không ai ngờ người phụ nữ đứng cạnh Ứng Chí lại chính là người từng bị bàn tán nhiều nhất – kẻ mang tai tiếng nhưng giờ lại trở thành vợ chính thức của Ứng tổng.

Ôn Yểu mặc lễ phục xanh lam, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống lại càng tôn lên vẻ thanh nhã dịu dàng của cô – một khí chất nhẹ nhàng, điềm tĩnh nhưng khiến người ta khó rời mắt.

Chiếc vòng cổ màu lam trên cổ cô – từng được một người bí ẩn mua với giá cực cao – giờ đây đã có lời giải. Người đó, không ai khác, chính là Ứng Chí.

Ứng Chí thản nhiên đảo mắt nhìn xung quanh:

“Có thể khiến Giang tiên sinh ra tay tung tin đồn về tôi và vợ tôi, chẳng biết nên xem là vinh hạnh hay không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-30-bi-mat-cua-nha-ho-giang.html.]

Giang Minh cứng mặt. Rõ ràng hôm nay Ứng Chí đến để tính sổ.

Cả khán phòng im lặng đến nghẹt thở. Mọi người đều đã hiểu: thì ra chuyện tung tin xấu là do Giang gia đứng sau.

Giang Minh vẫn giữ nụ cười bình thản, đáp lời:

“Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi đã góp phần tác hợp cho tiên sinh và phu nhân có được nhân duyên tốt đẹp.”

Ứng Chí gật đầu, tiếp lời:

“Cho nên hôm nay chúng tôi đến đây, nhân tiện gửi tặng Giang tiên sinh một món quà lớn.”

Mọi người còn đang tò mò món quà đó là gì thì bên ngoài bỗng xuất hiện một cặp mẹ con.

Người phụ nữ trẻ mang vẻ ngoài đúng chuẩn “hot girl mạng”, nhưng rõ ràng chưa từng xuất hiện ở những buổi tiệc kiểu này, thần sắc lúng túng, tay dắt theo một bé trai.

Giang phu nhân vừa nhìn thấy đứa bé, ánh mắt lập tức thay đổi. Bà gần như không cần suy nghĩ cũng biết – đó là con riêng của chồng mình.

Bị đ.â.m một nhát ngay trong tiệc cưới của con trai, Giang phu nhân đứng không vững. Bà trừng mắt nhìn chồng, ánh mắt ngập đầy oán hận.

Nhưng vì thể diện của Giang gia, bà không thể làm ầm lên trước mặt mọi người.

Giang Minh tuy bất ngờ, nhưng vẫn giữ gương mặt bình thản như thường.

Ứng Chí thản nhiên nhìn cặp mẹ con:

“Không biết khi chuyện Giang tiên sinh – người luôn nổi tiếng yêu thương vợ – có con riêng bị lên hot search thì sẽ ra cảnh tượng thế nào nhỉ?”

Không khí như đông cứng lại. Câu này của Ứng Chí đúng là đòn phản thâm hiểm.

Giang Minh vẫn giữ nụ cười gượng gạo:

“Ứng tiên sinh nói đùa rồi. Ngoài Tứ Hoài ra, tôi làm gì còn đứa con nào khác.”

Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt. Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y con.

Đứa bé bị đau, khóc lớn gọi:

“Ba ba! Ba ba!”

Người phụ nữ theo bản năng bịt miệng con lại, nhưng rồi nhìn sang Ứng Chí – người đàn ông mà cô không dám đắc tội – nhớ đến lời hứa của anh rằng sẽ cho con cô một danh phận, liền buông tay ra.

“Giang Minh, thằng bé thật sự là con anh. Năm đó tôi—”

“Cô câm miệng!”

Giang Minh lạnh lùng quát. Người phụ nữ hoảng sợ, lập tức im lặng.

Ứng Chí vẫn thong dong quan sát màn kịch trước mặt.

Giang Tứ Hoài thì sững sờ xen lẫn giận dữ,

Tô gia vẫn giữ thái độ bình thản,

Giang phu nhân thống khổ, nhưng cố gắng kìm nén.

Màn kịch này thật sự quá xuất sắc.

Chuyện con riêng trong hào môn vốn không hiếm, nhưng một khi bị phơi bày công khai, lại trở thành chuyện lớn.

Ôn Yểu không ngờ Ứng Chí lại còn chuẩn bị sẵn nước cờ này. Anh nhìn xung quanh, nhẹ nhàng cảm thán:

“Cửa nhà Giang gia đúng là cao thật. Ngay cả người ngoài cũng có thể ngăn vợ tôi không cho vào.”

Tô Dao Duệ sắc mặt tái nhợt. Câu nói ấy giống như một cú đòn giáng thẳng vào cô.

Ứng Chí lại lên tiếng:

"Nếu ngạch cửa cao thì cũng không sao. Dù sao cũng chỉ là một cái cổng mà thôi, tôi đập được."

Nói xong, anh ra hiệu cho người của mình. Đám bảo tiêu lập tức tiến đến đập cửa, tiếng "bang bang" vang vọng, phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi tiệc.

Ai cũng biết Ứng Chí không phải người dễ chọc. Mọi ánh mắt đều thấp thỏm nhìn nhau, lo sợ đã đụng đến giới hạn của vợ anh ta.

Tô Dao Duệ nghe tiếng đập cửa nặng nề mà lòng thắt lại như có búa giáng vào ngực. Tay cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tứ Hoài, toàn là mồ hôi lạnh.

Ứng Chí quay sang, ánh mắt dừng lại trên người cô. Tô Dao Duệ sợ đến mức bước chân loạng choạng, liền nấp sau lưng Giang Tứ Hoài.

"Tô tiểu thư, tôi chưa bao giờ làm khó phụ nữ. Nhưng những chuyện cô làm, Tô gia sẽ phải gánh hậu quả."

Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh băng:

"Ứng thị từ nay không hợp tác với Tô gia nữa. Vòng góp vốn sắp tới, chúng tôi sẽ rút."

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Tô Tư tái xanh. Ông ta không được bình tĩnh như Giang Minh, tức giận đến mức giơ tay tát Tô Dao Duệ một cái.

"Con gái kiểu gì mà ngu xuẩn như thế này chứ!"

Tô thị gần đây đã rơi vào khủng hoảng tài chính, giờ thêm chuyện Ứng Chí rút vốn, coi như xong đời.

Tô Dao Duệ sững người. Cô ôm má, đôi mắt rưng rưng nhìn người cha từ nhỏ đã luôn yêu thương mình.

"Ba..."

"Đừng gọi tôi là ba! Tôi không có đứa con gái ngu xuẩn như cô!"

Tô Tư giận đến nghẹn cả tim.

Tô phu nhân đau lòng khi thấy con bị đánh, nhưng thấy chồng giận đến phát bệnh, bà càng thêm sốt ruột, vội vàng gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện.

Ngay lúc ấy, nhóm phóng viên do Ứng Chí sắp xếp cũng tràn vào, thi nhau phỏng vấn Giang gia và Tô gia. Cả khán phòng rơi vào hỗn loạn.

Loading...