Ngày xuân đến muộn - Chương 29: Dải Mobius
Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:54:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi bác sĩ đến khám, chỉ nói vài câu đơn giản:
"Ứng tiên sinh làm việc quá sức, lại bỏ bữa thường xuyên nên mới đau dạ dày đột ngột."
Nghe anh không sao, Ôn Yểu mới tạm yên tâm.
Mẹ La tiễn bác sĩ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại cô và Ứng Chí.
Lúc này anh đã ngủ. Cả người yên tĩnh nằm trên giường, khuôn mặt khi ngủ lại dịu dàng lạ thường.
Ôn Yểu ngồi cạnh giường, nghĩ đến nụ hôn cưỡng ép vừa rồi, tim lại đập loạn.
Cô vô thức đưa tay sờ lên môi. Hình như nơi đó vẫn còn vương lại dấu vết của anh.
Ánh mắt cô dừng trên gương mặt Ứng Chí, cứ thế ngồi nhìn anh thật lâu, đến tận nửa đêm mới quay về phòng sau khi chắc chắn anh không sao.
Đêm hôm đó, cả hai người đều giữ im lặng, không ai nhắc đến chuyện xảy ra. Thời gian cứ thế trôi qua trong bầu không khí lặng lẽ, đến nửa tháng sau.
Lộ Gia sắp đi xa. Trước khi rời đi, cô gọi riêng cho Ôn Yểu.
"Yểu Yểu, ra sân bay tiễn tớ đi. Tớ có chuẩn bị một món quà cho cậu nè."
"Được." – Sau khi tắt máy, Ôn Yểu thấy hơi khó hiểu. Lộ Gia chuẩn bị quà gì chứ?
Lúc tiễn Lộ Gia và Mạnh Tri Thanh ra sân bay, Lộ Gia lén kéo cô sang một bên, đưa một túi quà cho cô.
"Cho cậu nè."
Ôn Yểu chưa mở ra mà hỏi luôn: "Gì vậy?"
Lộ Gia cười gian: "Tự về mở ra rồi biết."
Ôn Yểu nhìn nụ cười ranh mãnh kia thì biết chắc không phải chuyện tốt lành.
"À mà, trước kia tớ từng nói nhìn Ứng Chí rất quen mắt đúng không?"
Ôn Yểu gật đầu, thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
Lộ Gia như phát hiện ra điều gì đó kinh thiên động địa, mắt sáng rực:
"Hồi cậu học thạc sĩ, lúc tớ tới tìm cậu, hình như có chạm mặt anh ta. Nhưng lúc đó tớ không để ý lắm, chỉ là cảm giác quen thuộc thôi."
Ôn Yểu không biết nói gì. Cô cố lục lại ký ức, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào về Ứng Chí hồi đó.
"Dù sao cũng có thể là trùng hợp thôi." – Cô lẩm bẩm.
Lộ Gia cũng không chắc, nhưng vẫn hỏi: "Mà này, chuyện cậu kết hôn, ba mẹ biết chưa?"
Nhắc đến chuyện này, Ôn Yểu liền đau đầu. Lúc trước còn dám trốn nhà đi đăng ký kết hôn, giờ lại không đủ can đảm nói với ba mẹ.
Lộ Gia thấy sắc mặt cô là biết ngay: "Yểu Yểu, dù sao cũng từng dở dang một lần, tốt nhất là nói sớm đi. Chứ đến Tết mà dắt người về nhà thì ba mẹ cậu chắc ngất xỉu mất."
Ôn Yểu gật đầu, "Yên tâm, tớ sẽ nói."
Khi Lộ Gia và Mạnh Tri Thanh chuẩn bị vào cửa an ninh, Ôn Yểu quay sang nói:
"Mạnh Tri Thanh, Gia Gia sinh con rất vất vả. Anh phải chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Cô nhìn Lộ Gia đầy lo lắng. Từ khi làm mẹ, trông cô ấy tiều tụy hẳn.
"Nếu anh dám đối xử tệ với cậu ấy, tôi không tha đâu."
Mạnh Tri Thanh gật đầu nghiêm túc: "Đời này tôi chỉ đối xử tốt với Gia Gia, sẽ không cho cô cơ hội ra tay đâu."
Lộ Gia vốn dễ xúc động từ khi làm mẹ, cô ôm chầm lấy Ôn Yểu:
"Lúc tớ sinh con, mẹ nuôi như cậu nhất định phải đến đó nha."
Ôn Yểu mắt rưng rưng, dịu dàng vỗ lưng cô: "Yên tâm, tớ nhất định sẽ đến. Tớ là mẹ nuôi mà."
Lộ Gia gật đầu, rồi cùng Mạnh Tri Thanh vào làm thủ tục.
Vừa tiễn xong Lộ Gia, điện thoại của Ôn Yểu đổ chuông.
Là Ứng Chí.
Mấy ngày nay hai người không nói chuyện nhiều. Giờ phút này, cô cũng không biết anh gọi để làm gì.
"Em đang ở đâu?" – Vừa bắt máy, anh đã hỏi ngay.
Ôn Yểu mang túi đi ra ngoài, đáp: "Em ở sân bay."
“Lát nữa anh đến đón em.”
“Không cần đâu, em tự bắt xe về là được. Làm phiền anh như vậy, ngại lắm.”
Bên kia im lặng một giây, rồi giọng nói đều đều vang lên.
“Đừng nghĩ là anh sẽ thấy phiền.”
Anh ngừng lại một chút, hình như đang dặn dò gì đó.
“Quyết định vậy nhé, lát nữa anh qua.”
Ôn Yểu biết Ứng Chí là người nói một là một. Thấy anh kiên quyết như vậy, cô cũng không từ chối nữa, khẽ gật đầu.
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-29-dai-mobius.html.]
Cô đợi một lúc lâu mới nhận được điện thoại từ anh.
“Ra đi.”
Ôn Yểu gật đầu, bước ra khỏi cửa. Vừa đi ra, cô đã thấy Ứng Chí — anh luôn khiến người khác cảm nhận rõ sự hiện diện của mình.
Anh bước đến, tự nhiên cầm lấy túi đồ trong tay cô.
“Đi thôi. Về thử váy. Tối nay phải đến lễ đính hôn của nhà họ Giang.”
Thì ra là vì chuyện này, Ôn Yểu lặng lẽ theo Ứng Chí về biệt thự.
Trên đường, hai người gần như không nói gì. Về đến nơi, một hàng người đã chuẩn bị sẵn trang phục đứng chờ.
Ứng Chí nắm tay cô bước tới. Nhà thiết kế thời trang vội vàng tiến đến, mỉm cười đề xuất với anh. Vì cho rằng người quyết định cuối cùng vẫn là Ứng Chí — kiểu người có địa vị như anh thường thích kiểm soát mọi thứ.
“Tôi thấy bộ váy trắng ngà khoét n.g.ự.c này rất hợp với khí chất dịu dàng của cô Ứng.”
Ứng Chí chỉ liếc một cái, sau đó quay sang nói với Ôn Yểu:
“Em thích bộ nào thì mặc bộ đó. Không thấy ưng thì chọn cái khác.”
Không chỉ Ôn Yểu sững người, ngay cả nhà thiết kế cũng bất ngờ.
Cô ấy từng làm việc với rất nhiều phu nhân nhà giàu, đa số đều để chồng quyết định. Váy nào hợp, váy nào không hợp — là do chồng nói.
Nay cô ấy theo thói quen hỏi Ứng Chí, chứ không phải Ôn Yểu. Nhưng cô lại nhận ra bản thân cảm thấy ngưỡng mộ. Bởi vì chỉ khi thật sự yêu thương mới có thể trao nhau sự tôn trọng và bình đẳng như thế. Không phải là một người phụ nữ răm rắp nghe theo đàn ông.
Ôn Yểu bật cười, ánh mắt cũng ánh lên niềm vui, cô không kìm được hỏi:
“Nếu em không biết nên chọn bộ nào thì sao?”
Ứng Chí ngồi trên ghế sofa, liếc qua dãy váy rồi dịu dàng đáp, giọng nói mang theo sự cưng chiều dành riêng cho cô:
“Thì còn có anh và nhà thiết kế mà.”
Ý anh là: anh cũng sẽ góp ý.
Ôn Yểu an tâm bước vào thử váy. Cô chọn một bộ đuôi cá màu xanh nhạt dài đến mắt cá chân, từng bước di chuyển mềm mại uyển chuyển.
Cô không thích thử quá nhiều váy. Cô là kiểu người nếu thấy hợp thì sẽ quyết ngay.
Vì thế, cô nói với Ứng Chí:
“Em thấy bộ này rất hợp.”
Ứng Chí chăm chú nhìn cô một lượt. Ánh mắt anh sâu thẳm, không hề áp lực mà chỉ đơn thuần là một cái nhìn thưởng thức.
“Rất đẹp. Rất hợp với chiếc vòng cổ kia.”
Cô cũng nghĩ như vậy. Xem ra, hai người lại đồng điệu thêm một điểm nữa.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Ôn Yểu một lần nữa bước đến trước mặt anh.
Ứng Chí chủ động đỡ lấy tay cô. Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trước mắt — ánh mắt cô dịu dàng như nước, xen chút quyến rũ. Mọi thứ lúc này đều thật hoàn hảo.
“Đẹp lắm, bà xã của anh.”
Anh khẽ nói, môi cong lên, ánh mắt chân thành.
Những người đứng gần đó nghe thấy, đều khẽ cúi đầu mỉm cười.
Ngoài kia, ai cũng đồn Ôn Yểu dựa hơi mà leo lên được vị trí này. Nhưng tận mắt chứng kiến, ai cũng thấy rõ: người đàn ông vốn xa cách này, lại đem hết sự dịu dàng dành cho cô.
Ôn Yểu đỏ mặt vì lời khen của anh. Một chút ngượng ngùng thoáng qua, lại khiến cô thêm phần đáng yêu.
“Chỉ là... hình như còn thiếu một thứ.”
Ứng Chí cúi đầu, nắm lấy tay cô.
“Thiếu gì ạ?”
Cô cúi đầu nhìn, phụ kiện đâu có thiếu gì.
Đang ngơ ngác thì cô cảm thấy ngón áp út chợt lạnh. Nhìn xuống, đó là một chiếc nhẫn mộc mạc, hình dáng như một vòng tròn uốn lượn — biểu tượng dải Mobius.
Cô biết chiếc nhẫn này. Trong tình yêu, Mobius tượng trưng cho sự tuần hoàn vô tận và vĩnh cửu. Dù bắt đầu từ đâu, cuối cùng cũng sẽ gặp lại người ấy.
Cô chăm chú nhìn chiếc nhẫn, chìm vào suy nghĩ. Bên tai vang lên giọng nói của Ứng Chí, kéo cô trở lại.
“Chiếc nhẫn này đại diện cho thân phận của em, cũng là sự tôn trọng của anh dành cho cuộc hôn nhân này.”
Anh lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, kiểu dáng giống hệt nhưng là bản nam, có xoắn ốc rõ ràng hơn.
“Bà xã, giúp anh đeo nhẫn được không?”
Giọng anh nhẹ nhàng mà trang trọng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.
Ôn Yểu nhìn chiếc nhẫn trong tay, tim cô cũng dậy sóng theo lời anh.
Cô từng không đặt nhiều hy vọng vào cuộc hôn nhân này. Nhưng chính sự tôn trọng của Ứng Chí đã cho cô niềm tin để thử một lần nữa.
Bất chợt, cô mỉm cười. Nụ cười như ánh nắng xuân sưởi ấm lòng người.
Cô cầm lấy tay trái của anh, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út.
“Được, ông xã của em.”
Từng từ từng chữ đều nghiêm túc, dịu dàng mà đầy sức mạnh.