Ngày xuân đến muộn - Chương 26: Anh ấy sợ cô bỏ đi
Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:49:25
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Chí vừa về đến nhà đã thấy trong phòng khách có một người, một chó, một mèo đang ngồi chơi cùng nhau.
Romantic rất thích Ôn Yểu. Ôn Yểu lại thích con mèo nhỏ, nên Romantic cũng đ.â.m ra mê mèo theo.
Nó cứ vươn móng lật mèo lật tới lật lui, mèo bò dậy, nó lại lật.
Ôn Yểu vừa cười vừa xoa đầu Romantic:
"Romantic, đừng chọc em ấy nữa."
Romantic như hiểu lời cô nói, lập tức dừng lại.
Ứng Chí bước đến, khóe môi cong nhẹ.
"Em có thích căn phòng không?"
Nghe thấy giọng anh, Ôn Yểu vội vàng đứng dậy. Nhưng vì ngồi quá lâu, cô choáng váng, mắt tối sầm lại.
Ứng Chí nhanh tay đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững.
Cô phải đứng yên vài giây mới ổn lại, rồi mỉm cười.
"Rất thích, em thật sự thích."
Ứng Chí gật đầu.
"Ngày mai anh đưa em đến trường một chuyến."
Ôn Yểu kinh ngạc:
"Mọi chuyện liên quan đến dư luận đã giải quyết xong hết rồi sao?"
"Ừ, luật sư sẽ đến gặp em sau khi em được khôi phục chức vụ ở trường."
Mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đấy.
Chỉ cần có Ứng Chí ở đây, dường như mọi vấn đề đều được anh giải quyết gọn gàng.
Mẹ La từ trong bếp ló ra, cười tươi roi rói:
"Tiên sinh, phu nhân, ăn cơm được rồi."
Ứng Chí không có biểu hiện gì đặc biệt, còn Ôn Yểu thì hơi đỏ mặt, cúi đầu đi thẳng vào bàn ăn.
Trên bàn toàn những món cô thích.
Cô luôn thắc mắc vì sao Ứng Chí lại hiểu rõ khẩu vị của cô đến vậy.
"Anh làm sao biết em thích ăn mấy món này?"
Ứng Chí vốn khá kiệm lời trong lúc ăn uống, nhưng lúc này anh lại từ tốn đáp:
"Biết em thích gì là việc mà chồng nên làm."
Tim cô bất chợt lỡ một nhịp.
Ôn Yểu nuốt nước bọt, không biết nên trả lời ra sao.
Buổi tối, Ôn Yểu về phòng mình, còn Ứng Chí thì vào thư phòng làm việc.
Trong phòng, quần áo và trang sức chất đầy, toàn bộ đều là kiểu cô thường mặc.
Thì ra được người khác đặt trong tim là cảm giác như thế này.
Ôn Yểu khẽ bật cười, rồi vào phòng tắm.
Vừa tắm xong bước ra thì điện thoại vang lên. Là Lộ Gia gọi đến.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã hét lên không thể tin nổi:
"Yểu Yểu, cậu thật sự kết hôn với Ứng Chí?"
Ôn Yểu vừa lau tóc vừa đáp:
"Kết hôn rồi. Chúng tớ còn đang sống chung nữa."
Lộ Gia vẫn chưa hết bất ngờ:
"Thế thì gửi ảnh giấy kết hôn cho mình xem đi!"
Lúc này Ôn Yểu mới nhớ ra — giấy kết hôn từ lâu đã bị Ứng Chí giữ, chưa từng trả lại.
"Ở chỗ anh ấy."
Nghe vậy, Lộ Gia cười khẽ.
"Yểu Yểu, xem ra người kia nhà cậu đã tính sẵn hết từ lâu rồi."
"Hả?"
Ôn Yểu chưa hiểu ngay, không biết giấy kết hôn có liên quan gì đến chuyện 'chủ mưu từ lâu'.
Lộ Gia thở phào:
"Hồi trước mình còn sợ anh ta sẽ vì công ty mà đem cậu ra hy sinh. Không ngờ lại chọn cách này để bảo vệ cậu. Đúng là kết quả tốt nhất rồi."
Cô lại nhấn thêm:
"Mà mình nói thật, nếu giờ cậu đòi lại giấy hôn thú, anh ta kiểu gì cũng kiếm đủ lý do để từ chối."
Ôn Yểu thắc mắc:
"Sao lại thế?"
"Cậu thật ngốc, anh ta sợ cậu chạy mất chứ sao!"
Câu này khiến tai Ôn Yểu nóng ran.
Gần đây không hiểu sao tai cứ hay bị đỏ lên thế này...
"Tớ không tin."
Cô thật sự không nghĩ Ứng Chí lại sợ điều đó.
"Vậy thì cứ thử đi hỏi lại xem."
Rồi Lộ Gia hỏi thêm:
"Hai người bây giờ vẫn còn ở chung đúng không?"
"Ừ, nhưng ngủ riêng."
Lộ Gia lập tức thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-26-anh-ay-so-co-bo-di.html.]
"Đúng là vợ chồng kiểu gì mà ngủ riêng phòng..."
Ôn Yểu trả lời thản nhiên:
"Còn chưa thân thiết."
Câu nói khiến Lộ Gia suýt sặc nước. Nhưng cô vẫn không chịu thua:
"Vài hôm nữa mình sẽ mua mấy bộ đồ ngủ mới cho cậu."
Ôn Yểu ngơ ngác:
"Tớ có đồ ngủ rồi, cậu mua làm gì nữa?"
Lộ Gia biết rõ Ôn Yểu cực kỳ ngây thơ trong chuyện nam nữ, nên càng sốt ruột.
"Mấy bộ cũ kỹ đó thì tính gì! Mình sẽ chọn cho cậu vài mẫu có chút... phong tình. Đảm bảo Ứng Chí sẽ không chịu nổi!"
Ôn Yểu lập tức hiểu được ý của Lộ Gia, mặt cô bỗng đỏ bừng.
"Được rồi, đừng nói nữa."
Lộ Gia cười trộm:
"Chuyện giữa vợ chồng thôi mà, Yểu Yểu, cậu ngại gì chứ?"
Ôn Yểu mím môi, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác:
"Tớ đi lấy giấy đăng ký kết hôn đây."
Sợ Lộ Gia lại buông lời trêu ghẹo, cô vội vàng rời đi.
Sau khi ổn định lại suy nghĩ, cô đi đến thư phòng tìm Ứng Chí.
Gõ nhẹ cửa, bên trong vang lên tiếng đáp:
"Vào đi."
Ôn Yểu đẩy cửa bước vào, tóc vẫn còn ướt, ló đầu nhìn vào.
Ứng Chí ngẩng lên, nhìn thấy bộ dạng của cô thì khẽ cong môi.
Anh đặt cây bút xuống, đan hai tay chống cằm, giọng nhẹ nhàng trêu ghẹo:
"Ứng phu nhân có việc tìm tôi à?"
Ôn Yểu cười khẽ, bước tới bên bàn làm việc, ngoan ngoãn đưa tay ra:
"Ứng tiên sinh, anh vẫn chưa trả giấy đăng ký kết hôn cho em."
Dù đã kết hôn, nhưng cô vẫn quen miệng gọi anh là “Ứng tiên sinh”.
Ứng Chí cũng không vội bắt cô sửa cách xưng hô đó.
Anh nhướng mày:
"Em tính lấy giấy đăng ký kết hôn về để ly hôn với tôi à? Dù sao bây giờ dư luận cũng lắng xuống rồi."
"Không có! Em chỉ muốn lấy lại giấy thôi mà."
Ôn Yểu cuống quýt giải thích, sợ anh hiểu lầm.
Ứng Chí đứng dậy đi ra ngoài.
Ôn Yểu tưởng anh về phòng ngủ lấy giấy, liền đi theo sau.
Nhưng anh chỉ quay lại phòng để lấy máy sấy tóc.
Anh chỉ vào ghế:
"Ngồi xuống."
Ôn Yểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngồi lên ghế.
Tiếng máy sấy vang lên, làn gió ấm phả vào tóc cô, từng chút từng chút hong khô.
Ứng Chí đứng phía sau, nhẹ nhàng luồn tay qua mái tóc cô. Đầu ngón tay anh lướt qua, mang theo mùi hương dịu nhẹ quen thuộc từ cô.
Ôn Yểu ngoan ngoãn ngồi yên, khẽ hỏi:
"Ứng tiên sinh, anh không phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn à?"
Anh gạt nhẹ tóc cô sang bên, giọng mát lạnh vang lên:
"Em đâu có định ly hôn. Giấy đăng ký để chỗ tôi, em không yên tâm à?"
"Yên tâm…"
"Vậy thì tốt. Ứng phu nhân, để tôi giữ giấy đó đi."
Một câu chặn đường lui khiến Ôn Yểu không biết nói gì.
Cô hiểu rõ anh là người không dễ đối phó.
Xem ra lần này, không lấy lại giấy kết hôn được nữa rồi.
Sau khi sấy tóc xong, cô vẫn ngẩn ngơ nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ điều gì.
Bất chợt, một cảm giác lành lạnh lướt qua cổ.
Cô cúi đầu nhìn, liền thấy một sợi dây chuyền với viên kim cương màu lam lấp lánh. Màu sắc hiếm thấy, lấp lánh ánh lam dưới ánh đèn.
Ứng Chí đeo dây chuyền xong, hài lòng ngắm nhìn cô.
"Lúc ở nước ngoài thấy cái này, cảm thấy rất hợp với em nên mang về."
Sợi dây chuyền này thực sự khiến cô rung động.
Nhưng vì thường ngày cô hay đi làm, món quà này có vẻ quá quý giá, chỉ hợp đeo vào những dịp đặc biệt.
"Đẹp thật, em rất thích."
Cô ngước mắt nhìn anh, mỉm cười chân thành.
"Vài hôm nữa có buổi tiệc, đến lúc đó em có thể đeo nó. Còn nếu muốn đeo hằng ngày, tôi sẽ mua cho em cái khác."
Anh nhìn thấu sự ngại ngùng của cô, nên chủ động đưa ra phương án khác.
"Vậy em về ngủ trước."
Cô đứng dậy, hai má ửng hồng.
Ứng Chí mỉm cười, giọng ôn hòa:
"Ngủ ngon."