Ngày xuân đến muộn - Chương 25: Chính là lúc anh gọi cô là “vợ”
Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:48:55
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Chí đưa cô về nhà lấy sổ hộ khẩu. Xong xuôi, cả hai cùng đến Cục Dân Chính.
Lúc ấy hoàng hôn cũng dần buông xuống. Ôn Yểu ngồi trong xe, nhìn dòng người qua lại bên ngoài, nhìn những cặp tình nhân trẻ ôm nhau giữa lối đi bộ, và đôi vợ chồng già ngồi bên ghế đá, tay nắm tay nhìn mặt trời lặn.
Cô không kiềm được, khẽ hỏi:
“Anh Ứng, anh thực sự muốn cưới em sao?”
Ứng Chí lập tức hỏi lại cô:
“Ôn tiểu thư, thật ra anh muốn hỏi em đã suy nghĩ kỹ chưa. Anh một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận. Còn em thì sao?”
Ôn Yểu nhìn ánh mắt kiên định của anh, cũng không hiểu sao lại có thêm dũng khí, nói thẳng:
“Em cũng không hối hận. Chỉ là hỏi vậy thôi.”
Ứng Chí bật cười nhạt, không vạch trần cô.
Khi hai người đến Cục Dân Chính thì cũng gần đến giờ tan sở.
Ứng Chí nhìn sổ hộ khẩu trong tay cô, hỏi:
“Không báo với ba mẹ em một tiếng sao?”
Ôn Yểu nuốt nước bọt, đáp:
“Sau này sẽ nói với họ sau.”
Ánh mắt cô đảo qua, thấy tay anh trống không, liền hỏi:
“Ứng tiên sinh, anh không mang theo sổ hộ khẩu à?”
Ứng Chí nhếch môi cười, lấy từ túi áo ra một quyển sổ hộ khẩu đã chuẩn bị sẵn.
“Ôn tiểu thư, anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chuẩn bị trước.”
Nói rồi, anh nắm tay cô, kéo vào trong Cục Dân Chính một cách tự nhiên.
Ôn Yểu bất giác bước theo anh, từ ngoài cửa tiến vào bên trong.
Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn người đàn ông này. Từ giờ anh sẽ là chồng cô, là bạn đời, có lẽ cũng sẽ là người cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Trước đây cô từng nghĩ sau này nhất định không muốn dính dáng gì đến anh nữa. Nhưng số phận đã sắp đặt như thế, cô lại một lần nữa bị ràng buộc với anh. Cô muốn đánh cược một lần, cược rằng anh không giống Giang Tứ Hoài.
Thủ tục diễn ra nhanh chóng, chỉ chốc lát hai người đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Khi rời khỏi Cục Dân Chính, Ôn Yểu vẫn còn đang cẩn thận nhìn tờ giấy trong tay mình. Đây thật sự là… kết hôn sao?
Ứng Chí chẳng có vẻ gì là xúc động, chỉ đưa tay lấy tờ giấy chứng nhận từ tay cô.
“Anh sẽ dùng giấy kết hôn này để làm rõ mọi chuyện.”
Ôn Yểu chớp mắt vài cái, ngơ ngác gật đầu:
“À… ừ.”
“Tối nay dọn về Tứ Thủy Đình đi. Dù sao thì giờ chúng ta đã kết hôn.” – Ứng Chí nói tiếp.
Ôn Yểu định từ chối, nhưng nghĩ lại thì giữa họ giờ là vợ chồng hợp pháp, cô còn có thể lấy lý do gì để từ chối?
“Được thôi.”
Dừng một lúc, cô lại ngập ngừng nói:
“Chỉ là…”
Ứng Chí thấy rõ sự do dự trong mắt cô, liền mở lời trước:
“Nếu em vẫn muốn ở lại chỗ cũ, thì chuyện vợ chồng mình cứ từ từ.”
Câu nói thẳng thắn của anh khiến mặt Ôn Yểu đỏ bừng như ánh hoàng hôn rọi qua, nhuộm một lớp hồng nhàn nhạt.
“Chuyện dư luận để anh giải quyết. Còn em thì lo những việc lặt vặt xung quanh mình. Trường học tạm thời đình chỉ công tác cũng không sao, đến lúc đó anh sẽ cùng em đến gặp hiệu trưởng để nói chuyện rõ ràng.”
Anh sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, khiến Ôn Yểu an tâm hơn nhiều.
Nhưng khi nghĩ đến nhà họ Giang, cô lại không cam lòng để người khác tiếp tục chèn ép mình.
“Em muốn thuê luật sư kiện Giang gia. Dù có thể không thắng, nhưng em không muốn dễ dàng chịu thiệt.”
Ứng Chí nhìn ánh mắt quyết tâm của cô, dịu dàng giúp cô vén tóc ra sau tai.
“Làm sao anh có thể để vợ mình bị ức h.i.ế.p chứ? Anh nuôi mấy luật sư đó cũng không phải để cho vui. Muốn kiện thì dùng người của anh.”
Ôn Yểu bị sự quan tâm của anh làm cho bối rối. Trước giờ cô chưa từng phát hiện, hóa ra Ứng Chí cũng biết dỗ người như vậy.
“Được.” – Cô cụp mắt đáp, rồi không nhịn được nhéo nhéo tai mình – thật sự quá ngọt ngào.
Ứng Chí thu lại hành động nhỏ ấy vào đáy mắt. Ở nơi cô không thấy, trong mắt anh toàn là ý cười.
Tối hôm đó, Ứng Chí đăng bài đầu tiên trên Weibo của mình, cũng là bài duy nhất:
【Tôi và vợ mình lên top tìm kiếm hot search. Cô ấy giận rồi. Giờ tôi phải làm gì đây?】
Kèm theo đó là ảnh hai quyển giấy chứng nhận kết hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-25-chinh-la-luc-anh-goi-co-la-vo.html.]
Ứng Chí vốn chưa từng đăng gì trên Weibo, lần này là ngoại lệ.
Bộ phận truyền thông lập tức tung bài đính chính, chia sẻ lại bài viết của anh.
Một làn sóng dư luận bùng nổ trên mạng:
【Hóa ra là vợ chồng thật à? Toàn mấy blogger dắt mũi cư dân mạng vì câu view, thật quá đáng!】
【Ban đầu tôi không định bình luận đâu… nhưng cách anh ấy gọi cô ấy là ‘vợ’… tim tôi tan chảy!】
【Chị ơi! Làm sao chị thu phục được anh tổng tài lạnh lùng thế này? Chỉ giáo em với!】
Thậm chí có người còn bình luận: 【Còn làm gì nữa? Tổng tài bá đạo bảo vệ vợ nhỏ thôi!】
Dư luận lập tức đảo chiều. Ứng Chí không buồn quan tâm thêm.
Đường Kỳ đứng cạnh anh nhìn dòng bình luận trên màn hình, chỉ có thể thầm nghĩ – chiêu của tổng tài đúng là cao tay.
Vừa xoa dịu dư luận, vừa rước mỹ nhân về nhà.
Không trách được bộ phận truyền thông lại đợi sẵn nội dung như vậy – thì ra là có chuẩn bị từ trước.
“Đi tìm năm luật sư, giúp Ôn Yểu kiện Giang gia.” – Ứng Chí đóng màn hình, ra lệnh cho Đường Kỳ.
Nghe đến “năm luật sư”, Đường Kỳ trố mắt. Ông chủ thật sự quá sủng vợ rồi.
Những vụ kiện trước đây của công ty còn khó hơn cái này gấp mười lần. Với đám luật sư chuyên nghiệp ấy, vụ kiện này chỉ như trò trẻ con.
Dù nghĩ vậy nhưng anh không dám nói, chỉ biết cúi đầu đáp:
“Vâng, thưa ngài.”
“Còn mấy blogger trên mạng, bảo người xử lý đi. Xem sau này ai còn dám nói bậy nữa.”
Đường Kỳ giật mình:
“Như vậy có quá tay không ạ?”
Ứng Chí liếc anh một cái:
“Nói không có chứng cứ thì cứ cho bọn họ một bài học nhớ đời.”
Đường Kỳ biết ông chủ đang bênh vực Ôn Yểu. Ngẫm lại cũng đúng — nếu không xử lý dứt khoát, sau này lại có chuyện tương tự, người ta sẽ được đà làm tới.
“Còn Giang gia thì sao? Buông tha cho họ à?”
Ứng Chí trầm ngâm một lúc, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bàn:
“Giang gia không phải còn định tổ chức lễ đính hôn sao?”
“Đúng vậy…” – Đường Kỳ bất chợt có linh cảm chẳng lành.
“Đến lúc đó, tặng cho họ một món quà lớn.”
Ứng Chí cười lạnh, khóe môi mang theo chút độc địa.
Chú Lý tự mình đến đón Ôn Yểu về Tứ Thủy Đình. Cô cũng không chần chừ, thu dọn hành lý, bế theo bé mèo rồi lên xe.
Khi xe về đến biệt thự, mẹ La đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Vừa thấy cô bước xuống xe, bà lập tức cúi người, cung kính nói:
“Chào phu nhân.”
Ôn Yểu liên tục xua tay.
"Mẹ La, cứ gọi con là Ôn Yểu được rồi."
Cô thật sự không chịu nổi cách gọi "Mẹ La" cứ nhấn mạnh như thể mình là con dâu chính thức.
Mẹ La cười cười, kéo tay Ôn Yểu đi về phía biệt thự.
"Phòng của con cô đã dọn dẹp lại rồi. Tiên sinh còn sớm cho người sửa sang lại một chút, mua thêm quần áo với trang sức. Nếu còn thiếu gì thì cứ nói với cô."
Ôn Yểu bị kéo đi một cách bị động, trong đầu vẫn còn văng vẳng mấy lời của mẹ La.
Sớm đã sửa sang?
Chẳng lẽ Ứng Chí đã sớm tính trước rằng cô sẽ quay về?
Vừa bước tới cửa, một con ch.ó Golden to lớn bất ngờ lao ra, khiến Ôn Yểu giật mình, theo bản năng trốn sau lưng mẹ La.
Con chó nhìn cô ngây ngốc, thấy cô lùi lại, tưởng cô muốn chơi cùng nên lập tức hé miệng cắn lấy ống quần cô kéo kéo.
Mẹ La đứng bên cạnh cười nghiêng ngả, vội lên tiếng:
"Romantic, đừng dọa phu nhân!"
Nghe thấy thế, con ch.ó lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Ôn Yểu.
Mẹ La nói: 'Đây là chó tiên sinh mang về từ Anh, tên là Romantic. Ngoan lắm.'"
Ôn Yểu nhìn con ch.ó to lông vàng óng như ánh nắng, hai tai rũ xuống, nhìn đã thấy muốn sờ.
Nghĩ là làm, cô đưa tay thử nhéo nhẹ tai nó. Romantic lập tức nằm bẹp xuống đất, để mặc cho cô làm gì thì làm.
Ôn Yểu khẽ cong môi, tay chậm rãi vuốt lông nó — mềm, mượt, rõ ràng được chăm sóc rất kỹ.