Ngày xuân đến muộn - Chương 22: Khóc trước mặt tôi cũng không khiến em mất mặt
Cập nhật lúc: 2025-05-04 18:38:09
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Kỳ không rõ tại sao Ứng Chí lại hứng thú với buổi đấu giá.
“Ngài định đi sao?”
Ứng Chí suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cậu đi thay tôi, có một món phải lấy cho bằng được.”
“Vâng.”
Ôn Yểu vừa đỡ đau lưng là lập tức quay lại lớp học. Người môi giới báo với cô rằng đã tìm được căn hộ, có thể chuyển vào ngay.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi quay về biệt thự thu dọn đồ đạc.
Ở cùng mẹ La nhiều ngày, bà đã rất quý cô gái này. Tính tình hiền lành, lại trầm tĩnh, ngoan ngoãn.
“Hay là đợi cậu Ứng về rồi hẵng đi?” Mẹ La níu cô lại.
Ôn Yểu cười khẽ: “Cháu sẽ nhắn lại cho anh ấy. Mấy hôm nay phiền mẹ La rồi.”
Thấy cô nhất quyết, mẹ La chỉ biết khoát tay: “Có gì đâu mà phiền. Chỉ là... sau này không biết còn có dịp gặp lại cháu không nữa.”
Ôn Yểu không trả lời. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Trước khi đi, Ôn Yểu gửi một tin nhắn cho Ứng Chí:
“Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi mấy ngày qua.”
Sau đó, cô cũng chuyển khoản tiền ở trọ mấy hôm lại cho anh.
Cô chờ một lúc, nhưng không thấy anh trả lời.
Ôn Yểu cắn nhẹ môi, kéo vali và dắt theo chú mèo nhỏ rời khỏi biệt thự.
Lúc Ứng Chí đọc được tin nhắn thì cuộc họp vừa kết thúc. Anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn tin nhắn trong tay, ánh mắt tối đen.
Đường Kỳ đúng lúc đó gõ cửa bước vào, tay cầm một chiếc hộp tinh xảo.
“Thưa ngài, đây là món ngài yêu cầu.”
Anh đưa chiếc hộp cho Ứng Chí, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, Đường Kỳ cảm giác có điều gì đó không ổn – hình như... Ứng Chí đang giận, mà không rõ vì lý do gì.
Ứng Chí mở hộp, nhìn thoáng qua chiếc vòng cổ bên trong. Đó là viên kim cương xanh hiếm thấy, được cắt gọt tinh tế, dưới ánh đèn phản chiếu ánh lam mờ ảo, đẹp như một giấc mơ.
“Về biệt thự.”
Ứng Chí cất lại hộp rồi bước nhanh ra ngoài. Đường Kỳ lặng lẽ đi theo, suốt dọc đường đều im lặng – anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Về đến biệt thự, Tần Lãi đã ngồi ở bàn ăn, vừa ăn vừa vui vẻ nhìn thấy chiếc hộp trong tay Ứng Chí.
“Tôi nghe nói có người thần bí thắng thầu chiếc 'Màu lam si mê' ở buổi đấu giá hôm nay. Sao thế, biết tôi giận rồi nên mua tặng tôi hả?”
Ứng Chí chỉ lạnh lùng liếc bà một cái: “Nếu bà no rồi thì lên ngủ đi.”
Nói rồi, anh quay lưng lên lầu.
Tần Lãi sững người nhìn bóng lưng anh khuất dần. Hôm nay sao trông như thể anh... uống nhầm thuốc vậy?
Không đúng – nếu sợi dây chuyền này không phải tặng cho bà, thì chắc chắn là cho người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ... anh thích ai rồi?
Vừa nghĩ tới khả năng đó, Tần Lãi mừng rỡ ra mặt. Một lúc sau bà còn thắp hương khấn trước bài vị tổ tiên nhà họ Ứng – cuối cùng thì Ứng Chí cũng thông suốt rồi!
Từ sau khi dọn khỏi biệt thự, cuộc sống của Ôn Yểu khá yên bình: đi làm rồi về nhà, không có gì đặc biệt.
Nhưng sự bình yên ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tin tức bất ngờ.
Sáng hôm đó, vừa thức dậy, cô đã thấy mình nằm trên top 1 hot search.
[Sốc!] Giáo viên danh tiếng bị bắt gặp có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc, giao dịch khó tin bị vạch trần!
Tiêu đề khiến ai cũng nghĩ bậy bạ. Mà nhân vật chính, không ai khác chính là Ôn Yểu.
Là hình ảnh lần đó – khi cô bị bỏ thuốc, mặc váy dạ hội bước vào phòng Ứng Chí và cùng anh rời khỏi. Cả những tấm hình hai người đi ăn cùng nhau cũng bị phát tán.
Cư dân mạng lập tức bàn tán xôn xao:
“Không ngờ tiêu chuẩn làm giáo viên bây giờ lại thấp thế này!”
“Nhìn tên đó đã biết chẳng thiếu phụ nữ. Cô này đúng là yêu mù quáng, chưa chi đã đổ vội.”
“Giao dịch khó tin... ai hiểu chuyện thì tự hiểu.”
Đầu óc Ôn Yểu choáng váng. Cô không hiểu ai lại nhất quyết muốn hủy hoại mình như vậy.
Ra đường đi làm, cô bị người ta nhận ra, xì xào bàn tán, chỉ trỏ không ngớt – như thể đang đối mặt với bản án của xã hội.
Chuyện này còn bị đưa lên bàn của hiệu trưởng. Ông ta gọi cô đến nói chuyện, rồi khuyên cô “tạm thời về nghỉ ngơi vài ngày, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi quay lại.”
Ôn Yểu thừa hiểu – đây chẳng khác nào bị đình chỉ.
Cô không thể hiểu nổi – ai là người đã chụp những bức hình này? Tại sao phải làm vậy?
Lộ Gia gọi điện cho cô, giọng đầy lo lắng:
“Yểu Yểu, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-22-khoc-truoc-mat-toi-cung-khong-khien-em-mat-mat.html.]
Ôn Yểu cảm thấy bất lực: “Tớ không biết ai muốn hại tớ. Giữa tớ và Ứng tiên sinh thật sự không có chuyện gì cả.”
Lộ Gia tin tính cách của cô. Nhìn những bình luận độc địa trên mạng, cô sợ Ôn Yểu sẽ gục ngã.
“Không sao đâu, đừng vội. Để tớ nhờ người điều tra giúp.”
Ôn Yểu nghẹn ngào, khóe mắt cay xè: “Ừ...”
Cúp máy rồi, cô nhìn dòng hot search vẫn liên tục tăng, cùng hàng loạt bình luận cay nghiệt. Trái tim như bị cắt từng nhát một.
Cho dù cô có trong sạch đến đâu, ở giữa vòng xoáy dư luận này... cô cũng chẳng thể tự bảo vệ mình.
Cùng lúc đó, tại phòng họp của công ty Ứng Chí, bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở. Anh không hài lòng với bất kỳ phương án nào.
Đường Kỳ nhận được tin từ trong nước, không chờ được nữa, trực tiếp gõ cửa bước vào.
Ứng Chí nhìn anh, ra hiệu tiếp tục.
Đường Kỳ đưa điện thoại cho anh xem – đúng là hình ảnh rõ ràng của anh và Ôn Yểu.
Bình luận phía dưới mắng chửi Ôn Yểu là hồ ly tinh, nói cậu Ứng là đại gia chơi bời không bị quản chế.
Ứng Chí từng trải qua không ít sóng gió, mấy lời này anh không để tâm.
Nhưng anh để ý – là Ôn Yểu đang phải chịu công kích, bị đẩy ra giữa bão dư luận.
Đường Kỳ thấp giọng nói tiếp:
“Hot search đang không ngừng tăng. Các kênh tin tức cũng bắt đầu phân tích ‘giao dịch khó tin’ giữa ngài và cô Ôn. Không chỉ cô ấy bị kéo vào vòng xoáy, công ty cũng đang bị ảnh hưởng.”
Sắc mặt Ứng Chí ngày càng u ám, trong mắt tối đen đến mức chẳng còn nhìn rõ gì nữa.
Hắn ngước lên, nhìn về phía Đường Kỳ, giọng lạnh băng:
“Phương án xử lý của bộ phận truyền thông là gì?”
Đường Kỳ do dự một giây, vẫn quyết định trả lời thật:
“Là đưa ra thông báo, nói tiểu thư Ôn cố tình tiếp cận anh, giữa hai người không hề có quan hệ.”
Ảnh chụp rành rành như thế, nói không liên quan, ai mà tin được? Nhưng nếu chọn cách đó, chẳng khác nào bỏ rơi Ôn Yểu.
Nói xong, Ứng Chí bật cười. Trong mắt hắn là sự lạnh lùng đến rợn người, khoé môi cong lên một tia châm biếm.
“Đây là cách bọn họ làm việc cho tôi sao?”
Đường Kỳ tim đập mạnh một nhịp. Ứng Chí rất hiếm khi nổi giận. Đã thấy không ít chuyện kinh khủng, nhưng hắn vẫn cảm thấy may vì bộ phận truyền thông chưa kịp tung ra thông báo.
“Bên truyền thông vẫn chưa đăng gì cả. Cuối cùng vẫn chờ ý kiến của anh.”
Ứng Chí cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn:
“Ý kiến của tôi? Cậu còn chưa hiểu à?”
Đường Kỳ nghẹn lời, cúi mắt trả lời:
“Vậy để tôi bảo họ làm lại phương án.”
Đang định rời đi, Ứng Chí lại bất ngờ đứng dậy:
“Hôm nay dừng cuộc họp ở đây.”
Nói xong, hắn cầm điện thoại, rời khỏi phòng họp.
Ứng Chí đứng trước cửa kính, cúi đầu nhìn vào màn hình, như đang cân nhắc điều gì.
Mắt hắn tối dần, ngón tay lướt qua danh bạ, cuối cùng cũng gọi đi. Từng giây trôi qua như tra tấn.
Cuối cùng đầu bên kia bắt máy. Còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nghẹn ngào của Ôn Yểu.
“Ứng tiên sinh… xin lỗi anh.”
Cổ họng Ứng Chí nghẹn lại. Đến nước này rồi, cô vẫn là người nói xin lỗi?
Rõ ràng cô chẳng làm gì sai.
“Tại sao lại xin lỗi?” Giọng hắn khẽ run.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Ứng Chí kiên nhẫn chờ cô trả lời. Ôn Yểu uống một ngụm nước để trấn tĩnh, không ngờ lại bị sặc.
Nước mắt cô trào ra theo phản xạ, cảm xúc kìm nén quá lâu vỡ oà.
Ứng Chí nghe tiếng nức nở bên kia, tim như bị ai bóp nghẹt.
“Em đang khóc?”
Ôn Yểu ho vài tiếng, mãi mới nói nhỏ:
“Không có.”
Ứng Chí nắm chặt điện thoại, giọng chậm rãi, trầm xuống:
“Khóc trước mặt tôi cũng không mất mặt.”
Giọng anh không có một chút tức giận, ngược lại còn dịu dàng đến lạ.
Ôn Yểu cứ nghĩ anh gọi để chất vấn, để trách móc. Nhưng anh lại không hề làm vậy.