Họ cùng một quán lẩu cay – chính là quán Ôn Yểu thích nhất.
Cô chọn vị cay xé lưỡi, còn Ứng Chí chỉ gọi vị cay nhẹ.
“Trước đây khi còn học đại học, thích ăn ở đây.” Ôn Yểu gắp viên bò viên cho miệng.
“Em hình như thích ăn cay.” Ứng Chí cô ăn cay đến đỏ cả môi, ánh mắt đầy ý .
“Vì cay mới ngon chứ! hình như thích ăn cay thì .” Nói xong, cô mới nhớ , “À đúng , dày , ăn cay .”
Ứng Chí ăn một miếng uống cạn cả ly nước, mà vẫn đỡ cay.
“Trước đây thất bại trong sự nghiệp, ăn uống bừa bãi, làm hỏng dày.”
Anh nhắc đến quá khứ thất bại nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một ký ức xa xôi.
Ôn Yểu , để thể mấy lời nhẹ nhàng như , chắc hẳn chịu đựng nhiều. Trong lòng cô dâng lên một chút xót xa.
“ bây giờ giỏi lắm mà.”
Có thể khiến gọi một tiếng "Ứng " đầy kính trọng. Có thể khiến đều dè chừng địa vị của .
Ứng Chí ý an ủi trong lời cô , khẽ cong môi, ánh mắt thẳng cô.
“Những lời , chỉ từng với em.”
Ôn Yểu chớp mắt, một lúc mới nhận đến câu nào.
“Tại ?” Cô kìm hỏi.
Ứng Chí trả lời. Anh chỉ cô, nhè nhẹ.
Tối nay, vẻ như Ứng Chí .
Sau khi ăn xong, Ứng Chí lái xe đưa cô về Tứ Thủy Đình. Về đến nhà gần 10 giờ đêm.
“Đêm nay sang Anh một chuyến.”
Lúc Ôn Yểu chuẩn đóng cửa ngủ, Ứng Chí đột nhiên .
Tay cô đang nắm tay nắm cửa bỗng khựng . Cô còn kịp hiểu rõ cảm giác trong lòng là gì, thì câu bật khỏi miệng.
“Ứng , đường bình an.”
“Ừ.” Anh vẫn luôn là ít, cảm xúc cũng bình tĩnh.
Chờ rời , Ôn Yểu mới đóng cửa , rửa mặt chuẩn ngủ.
trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn nụ và bàn tay ấm áp của Ứng Chí đêm nay.
Kết quả lúc tắm, cô để ý chỗ sữa tắm khô sàn. Trượt chân một cái, cô ngã ngửa , đập mạnh xuống sàn nhà.
Đau đến nỗi nhíu cả mày, cô hít một lạnh, định dậy nhưng nổi.
Xong đời… đêm nay chắc ngủ sàn thật .
Lúc Ứng Chí thu dọn hành lý xong, Đường Kỳ bước biệt thự để chuẩn cùng sang Anh.
Khi sắp lên cầu thang, Ứng Chí bỗng dừng . Anh , bước về phía phòng Ôn Yểu.
Gõ cửa – ai trả lời, nhưng đèn vẫn sáng, chứng tỏ cô vẫn ngủ.
Loáng thoáng, như thấy tiếng cô trong phòng tắm.
Anh sang Đường Kỳ: “Cậu đợi ở đây.”
Nói , Ứng Chí đẩy cửa bước – và lập tức thấy tiếng Ôn Yểu rên rỉ đầy đau đớn từ phòng tắm:
“Có ai … đau quá…”
"Ôn Yểu, em ?" Ứng Chí ngoài cửa gọi .
Vì quá lo lắng, buột miệng gọi tên cô vì xưng hô lịch sự như thường lệ. Ôn Yểu cũng chẳng để ý đến chuyện đó nữa.
Nghe thấy giọng của Ứng Chí, cô như c.h.ế.t đuối vớ cọc, lập tức gọi :
"Ứng , ngã... dậy nổi."
Ứng Chí mím môi, hỏi tiếp:
"Em... mặc quần áo ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-20-nhung-loi-nay-toi-chi-tung-noi-voi-em.html.]
Lúc Ôn Yểu mới giật nhận đang sàn nhà, che chắn gì. Nếu Ứng Chí , e là cũng chẳng giải quyết gì...
"Không ..." Giọng cô nhỏ như muỗi, nhưng Ứng Chí vẫn .
Hiện tại trong biệt thự chỉ ba : Ôn Yểu, , và Đường Kỳ. Mẹ La thì ở đây.
Ứng Chí suy nghĩ vài giây nhanh chóng đưa quyết định.
"Anh sẽ lấy một cái chăn quấn em , đó bế em ngoài. Anh sẽ nhắm mắt."
Ôn Yểu chỉ còn thở dài, tình thế đúng là còn lựa chọn nào khác.
"Vậy... làm phiền ."
Ứng Chí lấy một chiếc chăn màu xanh đậm từ giường cô, nhắm mắt, mở cửa phòng tắm.
Luồng nóng lập tức ập , bao quanh lấy cơ thể. Anh bước chậm về phía .
Ôn Yểu lên tiếng hướng dẫn:
"Đi thêm một chút nữa..."
Anh theo tiếng cô, vài bước dừng khi chạm cô.
Ứng Chí từ từ cúi , đắp chăn lên cô. Dù mở mắt, Ôn Yểu vẫn đỏ bừng mặt, vội vàng tự kéo chăn lên che kín.
Anh mò, luồn chăn qua cánh tay cô, tránh mà vô tình chạm da thịt. Cả hai đều khựng một chút.
Trong làn nước mờ ảo của phòng tắm, bầu khí dần trở nên mơ hồ, ám .
Ứng Chí cố giữ bình tĩnh, làm như chuyện gì xảy , bế Ôn Yểu lên. Cảm giác ấm áp từ cơ thể cô truyền đến, khiến cổ họng khẽ động.
Anh mở mắt, thấy Ôn Yểu đang gọn trong vòng tay — gương mặt trắng hồng vì tắm xong, đôi mắt ngân ngấn nước, khiến khác chỉ che chở.
Rõ ràng là giữa mùa đông, nhưng cả nóng bừng lên.
Ứng Chí nhẹ nhàng đặt cô xuống giường:
"Tôi gọi bác sĩ đến khám cho em."
Ôn Yểu yên, nhúc nhích. Cô đầu hỏi:
"Anh sân bay ?"
"Chờ em khám xong ."
Ứng Chí rời phòng, dặn Đường Kỳ gọi bác sĩ gia đình.
Chưa đầy mười phút , bác sĩ tới. Sau khi khám cho Ôn Yểu, bà ngoài, chỉnh kính :
"Bị trật nhẹ vùng eo, nghỉ ngơi vài ngày, dán cao là . Tôi xoa bóp giúp cô , để tránh tụ máu."
Ứng Chí gật đầu: "Cảm ơn, bác sĩ về ."
Khi phòng, Ôn Yểu ngủ. Cô cuộn tròn trong chăn, tìm một tư thế dễ chịu để .
Anh bước tới gần, khuôn mặt cô khi ngủ, bất giác nhớ đến cảnh trong phòng tắm – ánh mắt sâu dần, tay như vẫn còn cảm giác mềm mại từ khi nãy.
Ứng Chí đó thêm vài giây, cuối cùng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khoảnh khắc đó, … sớm muộn gì, cô cũng sẽ là của .
Sau khi đến Anh, Ứng Chí trở về trang viên một chuyến.
Căn biệt thự theo phong cách châu Âu cổ điển hiện lên mắt, khác biệt với Tứ Thủy Đình bên Trung Quốc.
Anh mấy lưu luyến nơi . Vừa nhà, hầu nhận áo khoác báo:
"Phu nhân đang tổ chức tiệc trong vườn."
Ứng Chí nhíu mày, vẻ mặt lộ chút mỏi mệt:
"Tôi về phòng nghỉ , đợi bà xong tiệc thì báo về."
Người hầu cúi đầu: "Vâng, thưa ngài."
Ứng Chí trở phòng — căn phòng vẫn ở mỗi về Anh. Vừa mở cửa sổ, thấy một phụ nữ quyến rũ đang nổi bật giữa bữa tiệc.
Bà mặc một chiếc váy đỏ, với nhiều đàn ông khác . Dù tuổi, nhưng vẫn mang một vẻ quyến rũ riêng biệt.
Bà lúc nào cũng thích náo nhiệt. Ứng Chí quan tâm. Bao năm nay, bà vẫn như .