Chương 6 (2)
Một năm .
Tống Vân Thường   cửa chính phủ tướng quân, y phục bằng gấm tím viền bạc, váy dài chạm đất, từng bước từng bước   như gió xuân lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh.
Không ai còn nhận  thiếu nữ từng  đuổi khỏi cửa trong chiếc áo mỏng đơn bạc năm .
Người hầu cúi đầu, quan khách thì thầm.
Dưới ánh nến lung linh trong đại sảnh, nàng  còn là "Tống nhị tiểu thư"  bỏ rơi, mà là—
"Tống " –  nắm trong tay một nửa nguồn cung lụa gấm phía nam, thương hộ mới nổi  cả triều đình để mắt.
Và  bên cạnh nàng là Lục Chiêu Diễn, chiến thần từng  run sợ cả địch quốc.
Một  một ngựa  về, vì nàng mà đến, vì nàng mà tuyên bố:
“Tống Vân Thường là hôn thê của .”
Giọng  trầm ấm, vững vàng như núi.
~ Hướng Dương ~
Không ai dám lên tiếng phản đối.
Dù là Tống lão phu nhân,  đứa em gái từng đoạt lấy  thứ của nàng.
Tống Vân Thường chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua những  từng xoay lưng:
“Thứ từng  cần, xin đừng tiếc nuối. Người từng đẩy  xuống đáy, hôm nay  xứng  ngang hàng.”
Sau yến tiệc, nàng  một   hành lang phủ tướng quân — nơi năm xưa nàng từng  chờ một chiếc xe ngựa  bao giờ đến.
Lục Chiêu Diễn tiến đến, tay cầm một chiếc áo choàng dày:
“Lạnh .”
Nàng nhận lấy, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Hôm nay,  cuối cùng cũng  thể ngẩng đầu mà sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-muoi-muoi-that-lac-tro-ve-dai-tieu-thu-tro-nen-that-sung/chuong-4-2.html.]
Hắn  nàng  lâu,  thấp giọng:
“Ta từng nghĩ… nếu năm   gặp nàng,   lẽ sẽ  bao giờ  về.  nay…  chỉ  bên nàng đến hết đời.”
Tống Vân Thường xoay   . Gió thổi qua, mái tóc nàng phất nhẹ, giọng nàng vững chãi như chính con  nàng:
“Vậy thì — đừng rời .”
Chương 7 (2)
Đêm cuối đông, tuyết đầu mùa rơi lặng lẽ.
Tống Vân Thường  trong thư phòng, ánh nến ấm áp soi lên gương mặt nàng – bình thản, yên tĩnh, như thể những giông bão năm xưa chỉ là giấc mộng xa vời.
Bên ngoài cửa sổ, Lục Chiêu Diễn đang dựng một giàn lan nhỏ — vì nàng từng  thích hoa lan trắng nở  mùa xuân.
Hắn  xong, phủi tay bước , mỉm   nàng:
“Ta  chuẩn  xong. Sang năm,  thể trồng .”
Nàng ngẩng đầu,  nhẹ:
“Năm   từng nghĩ, chỉ cần  một mái nhà, một  chờ  trở về là đủ. Giờ mới ,   sẵn lòng vì  mà dựng cả vườn xuân — mới là điều trân quý nhất.”
Hắn  xuống cạnh nàng, bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng,  chặt:
“Vân Thường, đời … nàng  cần chống chọi một  nữa.”
Trăng tròn ngoài cửa, gió tuyết im lặng.
Lúc  đây, những mất mát, phản bội, cả năm tháng  thế ,  lãng quên,  vùi dập… đều tan biến như tuyết đầu mùa tan  lòng đất.
Tống Vân Thường ngả đầu  vai , khẽ khàng nhắm mắt.
Nàng  cần vinh hoa tột đỉnh, chỉ cần bên   — từ nay về , gió yên biển lặng.
[ Hoàn ]